Khi đến sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cô nhóc, Tiêu Dương tổ chức sinh nhật cho cô nhóc liền hỏi cô nhóc mong muốn gì.

Tiêu Noãn Noãn nói: "Em hy vọng có thể gặp được một chị dâu tốt."

Đêm đó cô bé tự sát.

Tiêu Dương gãy một chân trở thành người tàn phế, cậu bé vì Tiêu Noãn Noãn làm nhà nghiên cứu khoa học, vì muốn cô bé có thể đứng lên giống như người bình thường vào một ngày nào đó, cái chết của cô bé khiến Tiêu Dương suy sụp tinh thần nghiêm trọng dẫn đến sinh bệnh và chết ngay ngày giỗ của Tiêu Noãn Noãn.

Vành mắt Giang Mật chua xót, cái kết của của anh em nhà họ Tiêu quá thê thảm.

Mặc dù đại lão Tiêu Lệ cũng là tuổi xuân chết sớm, cả đời cũng không lấy ai nữa, nữ chính đã cùng anh vượt qua thời kỳ khó khăn nhất nên anh để tất cả di sản của mình lại cho nữ chính.

Quyển sách này không nên có tên 《Tình yêu năm 80》mà phải có tên 《Cuộc sống bi thảm của anh em nhà họ Tiêu》.

Cô nhìn mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn trước mặt, nếu duyên phận đã để cô trở thành chị dâu của những đứa nhỏ ngoan ngoãn này, vậy thì cô sẽ hoàn thành tâm nguyện của đứa nhỏ này.

Chỉ cần cô còn làm chị dâu của bọn họ một ngày, thì cô sẽ đối tốt với bọn họ một ngày.

Giang Mật cắn một miếng bánh bao bột cao lương khô, khó khăn nuốt xuống.



Cô rất kén ăn.

Trước khi xuyên vào quyển truyện thì cô là bà trùm kinh doanh thức ăn có hệ thống trải dài toàn cầu. Tổ tiên là ngự trù, tay nghề đã được truyền lại qua hàng trăm năm, cho nên mỗi một người thừa kế, yêu cầu đầu tiên là phải học được tay nghề do ông cha truyền lại.

Chẳng lẽ cô lại làm nghề cũ? Hiện tại là năm 1984, là năm thiếu thốn vật tư, kinh tế cũng chỉ mới vừa được mở cửa, nhưng vẫn có rất nhiều người không dám kinh doanh buôn bán.

Nhóm người đầu tiên dám đứng ở đầu sóng ngọn gió thì đều kiếm được rất nhiều tiền.

Lòng Giang Mật dao động.

Cho dù là vì nuôi đứa nhỏ hay là vì miếng ăn, cô vẫn phải xắn tay áo làm!

Cô sờ cổ tay, suy nghĩ cách để kiếm ra xô vàng đầu tiên.

Ngón tay cô chạm đến vòng ngọc giữa cổ tay, cô bất ngờ phát hiện chiếc vòng ngọc này thế mà giống y như cái mà bà lão ăn xin đã cho cô.

Cho nên bà cụ cảm thấy cô tốt bụng nên đưa cô vào trong truyện thay đổi kết cục bi thảm của anh em nhà họ Tiêu sao?

Không đợi cô nghĩ sâu xa, hình ảnh trước mắt Giang Mật đã thay đổi thành một mảnh đất có rau dưa, trái cây đủ loại, mà hình dáng của quả nào cũng đều căng mọng nước.



Một dòng suối nhỏ trong suốt thấy được đáy ở một đầu khác là đường ranh giới, mây và sương mù bao phủ nên không thể thấy rõ thứ gì.

Trong lòng Giang Mật sợ hãi, chẳng lẽ đây là "Không gian" trong truyền thuyết?

Vậy cô làm sao để hái trái cây?

Chẳng lẽ suy nghĩ giống như trong truyện đã viết?

Không được, không được, Tiêu Dương và Tiêu Noãn Noãn vẫn còn ngồi đó.

Cô đột nhiên biến ra được đồ vật này nọ, chẳng lẽ không dọa sợ người ta sao?

Giang Mật kiềm chế kích động trong lòng, nói với hai đứa nhỏ: "Hai đứa cứ từ từ ăn, chị đi vào phòng thu dọn trước một chút."

Tiêu Dương nhìn bóng dáng của Giang Mật rời đi, hù doạn Tiêu Noãn Noãn: "Em đừng nghe người phụ nữ hư hỏng đó nói, chị ta cho em ăn thịt, là muốn nuôi cho em mập mập sau đó sẽ bán được em nhiều tiền hơn."

Tiêu Noãn Noãn sợ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt trong mắt sắp rơi ra: "Em... Em sau này không ăn thịt, không ăn no nữa, chị dâu sẽ không bán em đi."

Tiêu Dương: "..." Con bé ngốc!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện