“Giang Điềm là em gái của cháu mà, dù cháu có không phải người tốt thì cũng không làm ra được chuyện phá hỏng gia đình của em ấy! Huống chi người đàn ông của cháu đối xử rất tốt với cháu thì sao cháu có thể làm chuyện có lỗi với anh ấy chứ? Vậy nên cháu mới tức giận đến mức nói một số lời không xuôi tai, dùng cái chổi đuổi Triệu Đông Hải đi”.

“Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, cháu không nên làm Mai Mai bị vướng ngã, cũng không nên nhục nhã Triệu Đông Hải.”

“Thím Triệu, cháu biết thím là người thông hiểu lý lẽ nhất, nhất định có thể hiểu được cách làm của cháu. Không ngờ thím lại có ý kiến với cháu lớn như vậy, lại phá hỏng thanh danh của cháu ở trước mặt nhiều người như vậy ngay hôm hồi môn của cháu”.

“Liền tính được quay trở lại quá khứ thì cháu vẫn sẽ làm như vậy.” Vành mắt Giang Mật đỏ bừng, nước mắt trực trào trong hốc mắt: “Chỉ cần cái nhà này được yên bình, mọi người chung sống hòa thuận thì thanh danh bị hỏng có là gì chứ? Dù có bắt cháu phải đi chết cũng được!”

Cô quay đầu lại, chạy về phía cái ao nhỏ ở ngoài sân.

Mẹ Giang lập tức ngăn Giang Mật lại.

“Mẹ, mẹ cản con làm gì? Cứ để con chết quách đi cho rồi! Lúc trước con không biết Triệu Đông Mai thích người đàn ông của con nên mới mắc mưu của cô ta, cho rằng người đàn ông của con rất hung dữ, còn đánh vợ, đầu óc hồ đồ mới làm ầm ĩ đòi từ hôn, dựa vào sự giới thiệu của cô ta mà quen biết với Triệu Đông Hải. Người trong thôn đều mắng con tham mộ hư vinh, điều này con nhận. Nhưng hiện tại con đã gả chồng, muốn sống thật tốt thì có gì sai chứ?”

Giang Mật ghé vào trên vai của mẹ mình, nức nở nói: “Lòng con thấy khó chịu, sao con người muốn sống một cách thanh bạch trong trắng lại khó đến thế chứ”.

Mẹ Giang cũng thấy chua xót, hốc mắt đỏ bừng: “Mật Mật, nếu con chết rồi thì mẹ phải sống thế nào đây hả?”

“Người sống coi trọng một khuôn mặt, cây sống dựa vào một bộ da, mặt mũi của con đã mất hết rồi, con không sống nổi nữa! Triệu Đông Hải đi tới Tiêu gia, tất cả hàng xóm đều nhìn thấy, thế mà thím Triệu còn có thể đổi trắng thay đen, sao có thể bắt nạt người khác tới mức này chứ?”



Giang Mật biết có thể châm chọc ngược lại, nhưng nếu làm như thế thì dù có lý cũng sẽ biến thành không có lý.

Nhìn thì có vẻ là cô giành được thắng lợi nhưng trên thực tế lại thiệt thòi lớn.

Nếu như ở niên đại này mà có thanh danh không tốt, bị truyền ra ngoài thì sẽ có rất nhiều người không muốn tiếp xúc với cô.

Sau này cô muốn phát triển công việc làm ăn lớn mạnh thì cần phải phát triển các mối quan hệ và có một thanh danh tốt.

Mọi người đều sẽ đồng tình với kẻ yếu, bỏ ra sức lực nhỏ nhất lại giành được cục diện tốt đẹp nhất, lần này quá có lời.

Còn không phải là giả làm bạch liên hoa, giả làm trà xanh sao? Mẹ Giang không nghĩ tới Giang Mật lại phải chịu nhiều ấm ức như thế: “Mật Mật, con đừng sợ, nếu như ai dám đổ chậu phân nên người con làm hỏng thanh danh của con thì dù mẹ có liều cái mạng này cũng sẽ đi đòi lại công bằng cho con!”

Một người quả phụ trong thôn có bộ mặt hiền hậu mở miệng nói chen vào:

“Tôi từ ngoài ruộng trở về liền nhìn thấy Triệu Đông Hải xám xịt đi ra khỏi Tiêu gia”.

Tiêu quả phụ vừa nói xong cũng đã chứng thực Giang Mật không nói dối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện