Bà ta chờ cho bà con đến châm biếm nói móc Giang Mật, sau đó sẽ ung dung đến để xem chuyện vui.

Ai mà ngờ mấy người bà con đều làm ngơ, im lặng không nói gì.

Hồ Thúy Hồng vừa nghe Giang Mật hư hỏng này vẫn không biết xấu hổ mà quấn lấy Triệu Đông Hải, bà ta vội nghiến răng: "Bà thông gia, có phải bà nghe nhầm rồi không? Cháu gái cả của tôi không biết nấu ăn, nó còn không phân biệt được dầu, muối, tương, dấm, thì làm sao có thể nấu ăn chứ?"

"Mật Mật không nói dối đâu..." Mẹ Triệu vô thức nhìn về phía Triệu Đông Hải rồi nhìn về phía Giang Mật, không biết nghĩ gì mà chậm rãi nói: "Có thể... Có thể do tôi nghe lầm."

Nói trong nói ngoài đều ám chỉ Giang Mật không biết nấu ăn, rồi dùng cái cớ nấu ăn này để đòi tiền Triệu Đông Hải.

Trước kia Giang Mật cùng Triệu Đông Hải có mối quan hệ lén lút, ai cũng đều biết.

Sau khi hai người đều kết hôn, Giang Mật không biết xấu hổ mà vẫn quấn lấy Triệu Đông Hải.

Mọi người nhìn Giang Mật với ánh mắt không bình thường.

Thím Lưu trước đó đã chịu nhục nhịn không được châm biếm nói: "Hèn gì tôi thấy có mùi tanh tưởi, hóa ra là mùi của hồ ly tinh."



"Con mẹ bà nói ai hả! Một đám heo mẹ tụ lại một chỗ tính kế người!" Mẹ Giang tức giận xắn tay áo lên lao đến trước mặt thím Lưu, bà cào lên mặt bà ta, ngón tay đưa vào trong miệng thím Lưu kéo ra hai bên: "Cái lỗ đít của mày nằm ở trên mặt, mày xem bà mày xé nát cái miệng thối của mày ra!"

Thím Lưu đau đớn la lên một tiếng, muốn kéo lấy tóc của mẹ Giang nhưng một bàn tay đã nắm lấy tay bà ta khiến bà ta không thể cử động.

"Mẹ, thím Lưu cũng chỉ nói nhiều một chút, tâm cũng không xấu, mẹ đừng đánh."

Ngoài miệng thì Giang Mật khuyên đừng đánh, nhưng trên tay vẫn đè chặt tay của thím Lưu, để thuận lợi cho mẹ Giang xé miệng thím Lưu.

Sức của thím Lưu rất lớn, Giang Mật giữ cũng không được lâu cô lảo đảo như sắp ngã, đầu gối của cô đập vào hốc đầu gối của thím Lưu.

"Bộp--"

Thím Lưu quỳ rạp xuống đất, cảm giác đau nhói khiến bà ta như muốn nghiến răng nghiến lợi.

"Mẹ, xin mẹ bớt giận." Hai chân Giang Mật quỳ chặn hai chân của thím Lưu, cả người cô nằm nhoài trên lưng bà ta như thể đang bảo vệ bà ta để không bị mẹ Giang đánh, nhưng thực tế thì đang cố gắng chặn thím Lưu lại: "Thông gia và hàng xóm còn đang nhìn, dù thế nào đánh nhau xong chúng ta cũng phải ra tiền thuốc men."

"Mấy con chó cái trước kia cứ lải nhải, bà đây vẫn luôn nhịn, nhưng một câu hồ ly tinh này là đang chửi ai hả!" Mẹ Giang nắm tóc thím Lưu, thím Lưu bị bắt phải ngẩng mặt lên, mẹ Giang cứ nhắm ngay mặt của thím Lưu vừa cào vừa cấu: "Đúng là nhà tao lương thiện dễ bắt nạt, nên chó điên dường như cứ đến đây cắn bậy, hôm nay không đánh cái con súc sinh già này để nó khuất phục thì bà già này sẽ không mang họ Trần!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện