Thế mà lại để cho Giang Mật bắt được cơ hội khoe tài trước mặt Lâm Quế Phương! Giang Điềm nghĩ đến việc mình đã hao tâm tổn sức tiếp đãi Lâm Quế Phương nhưng cô ấy chỉ thờ ơ, thế mà giờ lại chủ động thân mật với Giang Mật khiến cô ta ghen tị đến đỏ mắt.
Giang Mật nhìn thoáng qua sắc mặt ghen tị của Giang Điềm, cô cười lạnh một tiếng rồi dắt tay hai đứa nhỏ rời đi.
Hai đứa nhỏ giống hai trái cà tím bị héo.
Cô xoa xoa đầu cả hai, nhìn về phía Tiêu Lệ.
Tiêu Lệ nghiêm mặt, sắc mặt lạnh lùng cảm thấy bản thân mình không đáng là đàn ông, để cho vợ bảo vệ mình, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh được bảo vệ nên trong lòng cũng nảy sinh một cảm xúc khác thường.
Anh nhìn cô nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ, anh chợt có một suy nghĩ thôi thúc muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, cũng muốn để cho cô có một cuộc sống tốt đẹp hơn ở mai sau.
"Mật Mật, Tiểu Lệ, hai đứa dẫn hai đứa nhỏ vào nhà ngồi đi." Mẹ Giang liếc mắt nhìn đám người khua môi múa mép, nếu hôm nay không phải Giang Mật trở về thì bà nhất quyết sẽ xé cái miệng thúi của mấy người này!
"Đi thôi." Tiêu Lệ cố nén thanh âm, đứng ở phía sau Giang Mật.
Giang Mật quay đầu nhìn thân hình cao lớn của chồng mình, giống như một bầu trời có thể giúp cô che mưa chắn gió.
Cô mỉm cười cong khóe mắt, ngọt ngào nói: "Được."
Mẹ Giang chờ hai vợ chồng son vào nhà rồi nói với mấy đứa con trai: "Hai đứa đi bắn pháo trúc đi."
Sau đó cởi tạp dề bên hông mình xuống, giũ vài cái rồi đi theo vào phòng phía Bắc.
Nhà họ Giang là là một đại viện, phòng lớn ở phía Bắc, phòng thứ hai ở phía Nam.
Hôm nay hai nhà xem như hoàn toàn trở mặt.
Anh cả Giang Kiến Quốc cùng anh ba Giang Kiến Dân, mỗi người xách một dây pháo buộc vào trên cây trúc, rồi cho nổ vài phát.
Anh hai Giang Kiến Quân thì nhíu mày, kéo tay vợ mình: "Em ở đây làm gì? Em gái về nhà sao em không vào phòng bếp phụ việc với mẹ?"
"Muốn đi thì anh tự mà đi em không đi, mẹ cũng thật là cãi nhau để làm gì? Nhà họ Triệu mời mọi người đến ăn tiệc em thấy có không ít món ăn đâu, bình thường chúng ta cũng không ăn nhiều thịt cá như vậy. Có lợi không chiếm thì quá ngốc!" Chị dâu thứ hai nhà họ Giang khó chịu, nén giận nói: "Giết gà đang đẻ trứng trong nhà, thì con trai chúng ta làm sao còn được ăn trứng hấp nước đường nữa chứ?"
Giang Kiến Quân phiền muộn: "Em gái và em rể là lần đầu tiên về nhà, mẹ giết gà để đãi thì có gì mà giận? Trong nhà cũng không phải chỉ có một hai con gà, sao có thể để con trai của em thiếu thốn được?"
"Con tôi, con tôi, Giang Kiến Quân, đứa con trai này chẳng lẽ chỉ là con của mỗi mình tôi sao? Anh có là con người không?" Mắt của chị dâu thứ hai nhà họ Giang đỏ lên, trong lòng không thể không tủi thân vì mọi người đều yêu thương Giang Mật!
Cô ta khóc nói: "Tôi là đang vì ai? Còn chẳng phải vì cái nhà này sao? Trong lòng anh chỉ có mỗi em gái anh sao có thể để ý đến tôi và con trai? Tôi không thể sống tiếp như vậy được nữa ngày mai tôi sẽ về nhà mẹ đẻ!"
Cô ta quay đầu đi về phía phòng của mình.
Giang Mật nhìn thoáng qua sắc mặt ghen tị của Giang Điềm, cô cười lạnh một tiếng rồi dắt tay hai đứa nhỏ rời đi.
Hai đứa nhỏ giống hai trái cà tím bị héo.
Cô xoa xoa đầu cả hai, nhìn về phía Tiêu Lệ.
Tiêu Lệ nghiêm mặt, sắc mặt lạnh lùng cảm thấy bản thân mình không đáng là đàn ông, để cho vợ bảo vệ mình, nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh được bảo vệ nên trong lòng cũng nảy sinh một cảm xúc khác thường.
Anh nhìn cô nhỏ nhắn xinh xắn đột nhiên trở nên mạnh mẽ, anh chợt có một suy nghĩ thôi thúc muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại, cũng muốn để cho cô có một cuộc sống tốt đẹp hơn ở mai sau.
"Mật Mật, Tiểu Lệ, hai đứa dẫn hai đứa nhỏ vào nhà ngồi đi." Mẹ Giang liếc mắt nhìn đám người khua môi múa mép, nếu hôm nay không phải Giang Mật trở về thì bà nhất quyết sẽ xé cái miệng thúi của mấy người này!
"Đi thôi." Tiêu Lệ cố nén thanh âm, đứng ở phía sau Giang Mật.
Giang Mật quay đầu nhìn thân hình cao lớn của chồng mình, giống như một bầu trời có thể giúp cô che mưa chắn gió.
Cô mỉm cười cong khóe mắt, ngọt ngào nói: "Được."
Mẹ Giang chờ hai vợ chồng son vào nhà rồi nói với mấy đứa con trai: "Hai đứa đi bắn pháo trúc đi."
Sau đó cởi tạp dề bên hông mình xuống, giũ vài cái rồi đi theo vào phòng phía Bắc.
Nhà họ Giang là là một đại viện, phòng lớn ở phía Bắc, phòng thứ hai ở phía Nam.
Hôm nay hai nhà xem như hoàn toàn trở mặt.
Anh cả Giang Kiến Quốc cùng anh ba Giang Kiến Dân, mỗi người xách một dây pháo buộc vào trên cây trúc, rồi cho nổ vài phát.
Anh hai Giang Kiến Quân thì nhíu mày, kéo tay vợ mình: "Em ở đây làm gì? Em gái về nhà sao em không vào phòng bếp phụ việc với mẹ?"
"Muốn đi thì anh tự mà đi em không đi, mẹ cũng thật là cãi nhau để làm gì? Nhà họ Triệu mời mọi người đến ăn tiệc em thấy có không ít món ăn đâu, bình thường chúng ta cũng không ăn nhiều thịt cá như vậy. Có lợi không chiếm thì quá ngốc!" Chị dâu thứ hai nhà họ Giang khó chịu, nén giận nói: "Giết gà đang đẻ trứng trong nhà, thì con trai chúng ta làm sao còn được ăn trứng hấp nước đường nữa chứ?"
Giang Kiến Quân phiền muộn: "Em gái và em rể là lần đầu tiên về nhà, mẹ giết gà để đãi thì có gì mà giận? Trong nhà cũng không phải chỉ có một hai con gà, sao có thể để con trai của em thiếu thốn được?"
"Con tôi, con tôi, Giang Kiến Quân, đứa con trai này chẳng lẽ chỉ là con của mỗi mình tôi sao? Anh có là con người không?" Mắt của chị dâu thứ hai nhà họ Giang đỏ lên, trong lòng không thể không tủi thân vì mọi người đều yêu thương Giang Mật!
Cô ta khóc nói: "Tôi là đang vì ai? Còn chẳng phải vì cái nhà này sao? Trong lòng anh chỉ có mỗi em gái anh sao có thể để ý đến tôi và con trai? Tôi không thể sống tiếp như vậy được nữa ngày mai tôi sẽ về nhà mẹ đẻ!"
Cô ta quay đầu đi về phía phòng của mình.
Danh sách chương