Giang Mật không chú ý tình hình trong sân, cô tìm cái ấm đun nước bị úp ngược ở dưới tủ chén, sau khi rửa sạch sẽ thì tạm dùng làm cái nồi, cô bỏ cà tím và thịt bằm vào, đặt ở trên cái bếp nhỏ, lúc này mới cho Triệu Đông Hải một cái nhìn.
Người đàn ông này chải ngược tóc của mình hết ra sau đầu, tóc anh ta bóng mỡ đến mức ruồi có đậu lên thì chắc cũng không đứng lại được.
Trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa, trên cổ áo thì treo kính mát, nửa người dưới thì mặc một chiếc quần ống loa đi cùng là đôi giày thể thao màu trắng, vừa thấy cô nhìn đến, đã nâng tay vuốt tóc mình một chút để lộ ra cái đồng hồ trên cổ tay, tựa như cái này có thể gia tăng thêm sự tự tin cho anh ta.
"Mật nhi, hai chúng ta vốn là tự do yêu đương, nhưng cha em đã chia cắt đôi ta, gả em cho một tên sa cơ thất thế. Anh cũng không biết cha em đã nghĩ gì, rốt cuộc em có phải con do ông ấy sinh ra không nữa!" Triệu Đông Hải thích Giang Mật là thật, làn da của cô rất mịn màng, non nớt đến mức có thể bóp ra nước, dáng người trước sau cũng cong vểnh đầy đủ, chỗ nào cần có thịt thì có thịt, cũng không hề có chút sẹo hay chút mỡ nào.
Làn da của Giang Điềm thì đen vàng, dáng người cũng như khúc gỗ khô quắt.
Anh ta lấy lòng Giang Mật mấy tháng, tay cũng chưa được nắm qua.
"Anh không ngại chuyện em đã kết hôn với Tiêu Lệ nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ để ý và sẽ không cho em vào cửa. Vì vậy anh mới lấy Giang Điềm, đến lúc đó anh ly hôn với cô ta, trở thành người đàn ông đã ly hôn, như vậy thì mẹ của anh sẽ không ngăn cản chúng ta bên nhau nữa”. Ánh mắt Triệu Đông Hải bay đến cái nồi, tham lam mà nuốt nước miếng một chút: "Mật nhi, tối hôm qua anh nghĩ đến việc em nằm cạnh một người đàn ông khác, khiến anh cả đêm không ngủ vì khó chịu. Nếu như em được sống hạnh phúc với anh ta thì anh không nói làm gì, nhưng em xem anh ta đã cho em được những gì? Anh thật sự thấy đau lòng vì em, nếu tên ấy là đàn ông thì nên buông tay để em được hạnh phúc!"
Giang Mật: "..."
"Vì sao tôi phải ly hôn? Tiêu Lệ muốn có dáng người thì có dáng người, muốn có diện mạo thì có diện mạo, chỗ nào cũng tốt hơn so với anh." Ánh mắt Giang Mật lướt qua khuôn mặt anh ta, mũi tỏi, môi thì dày, cơ thể cao có lẽ không được đến một mét bảy, làm sao có thể so với dáng người một mét tám mươi chín của Tiêu Lệ chứ? "Gả cho anh, vì cái miệng thối của anh, hay là vì dầu mỡ của anh hả? Anh về đái một bãi nước tiểu rồi soi lại gương mặt của mình đi”.
Triệu Đông Hải ngẩn người, sau khi nghe hiểu được lời cô vừa nói thì mặt liền đỏ lên, dường như không ngờ đến Giang Mật lúc nào cũng nói chuyện nhỏ nhẹ lại có thể nói những lời cay nghiệt như vậy, đúng là người đàn bà chanh chua còn không biết xấu hổ.
Người đàn ông này chải ngược tóc của mình hết ra sau đầu, tóc anh ta bóng mỡ đến mức ruồi có đậu lên thì chắc cũng không đứng lại được.
Trên người anh ta mặc một chiếc áo sơ mi hoa, trên cổ áo thì treo kính mát, nửa người dưới thì mặc một chiếc quần ống loa đi cùng là đôi giày thể thao màu trắng, vừa thấy cô nhìn đến, đã nâng tay vuốt tóc mình một chút để lộ ra cái đồng hồ trên cổ tay, tựa như cái này có thể gia tăng thêm sự tự tin cho anh ta.
"Mật nhi, hai chúng ta vốn là tự do yêu đương, nhưng cha em đã chia cắt đôi ta, gả em cho một tên sa cơ thất thế. Anh cũng không biết cha em đã nghĩ gì, rốt cuộc em có phải con do ông ấy sinh ra không nữa!" Triệu Đông Hải thích Giang Mật là thật, làn da của cô rất mịn màng, non nớt đến mức có thể bóp ra nước, dáng người trước sau cũng cong vểnh đầy đủ, chỗ nào cần có thịt thì có thịt, cũng không hề có chút sẹo hay chút mỡ nào.
Làn da của Giang Điềm thì đen vàng, dáng người cũng như khúc gỗ khô quắt.
Anh ta lấy lòng Giang Mật mấy tháng, tay cũng chưa được nắm qua.
"Anh không ngại chuyện em đã kết hôn với Tiêu Lệ nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ để ý và sẽ không cho em vào cửa. Vì vậy anh mới lấy Giang Điềm, đến lúc đó anh ly hôn với cô ta, trở thành người đàn ông đã ly hôn, như vậy thì mẹ của anh sẽ không ngăn cản chúng ta bên nhau nữa”. Ánh mắt Triệu Đông Hải bay đến cái nồi, tham lam mà nuốt nước miếng một chút: "Mật nhi, tối hôm qua anh nghĩ đến việc em nằm cạnh một người đàn ông khác, khiến anh cả đêm không ngủ vì khó chịu. Nếu như em được sống hạnh phúc với anh ta thì anh không nói làm gì, nhưng em xem anh ta đã cho em được những gì? Anh thật sự thấy đau lòng vì em, nếu tên ấy là đàn ông thì nên buông tay để em được hạnh phúc!"
Giang Mật: "..."
"Vì sao tôi phải ly hôn? Tiêu Lệ muốn có dáng người thì có dáng người, muốn có diện mạo thì có diện mạo, chỗ nào cũng tốt hơn so với anh." Ánh mắt Giang Mật lướt qua khuôn mặt anh ta, mũi tỏi, môi thì dày, cơ thể cao có lẽ không được đến một mét bảy, làm sao có thể so với dáng người một mét tám mươi chín của Tiêu Lệ chứ? "Gả cho anh, vì cái miệng thối của anh, hay là vì dầu mỡ của anh hả? Anh về đái một bãi nước tiểu rồi soi lại gương mặt của mình đi”.
Triệu Đông Hải ngẩn người, sau khi nghe hiểu được lời cô vừa nói thì mặt liền đỏ lên, dường như không ngờ đến Giang Mật lúc nào cũng nói chuyện nhỏ nhẹ lại có thể nói những lời cay nghiệt như vậy, đúng là người đàn bà chanh chua còn không biết xấu hổ.
Danh sách chương