"Nhưng... cậu có biết rằng tôi.." Giang Vân Ảnh cảm thấy rất khó để nói tiếp, cậu cứ ấp úng mãi khiến cho Lục Minh phải khó chịu mà lên tiếng.

"Rốt cuộc là anh có chuyện gì? Từ bao giờ mà một cái mỏ hỗn như anh lại không biết nói chuyện vậy?"

"Câu..."

Trong lúc vô tình, chính sự khó chịu của Lục Minh đã khiến cảm xúc của hắn không kiểm soát được. Pheromone từ đó cũng tỏa ra mà không hề báo trước một tiếng.

Chỉ trong mấy giây, cả căn phòng ngập tràn mùi bạc hà. Và dường như còn len lỏi cả mùi chua của chanh.

"Này, anh ổn không đấy? Có cần tôi gọi bác sĩ không?" Lục Minh nhìn dáng vẻ chật vật của Giang Vân Ảnh lúc này thì bao nhiêu khó chịu bay biến. Hắn có hơi hoảng trước tình cảnh hiện tại.

"Thuốc... cho tôi thuốc ức chế." Giang Vân Ảnh khó khăn lắm mới nói hết được một câu. Tình trạng bây giờ của cậu đang rất tệ.

Mặc dù Lục Minh đã sớm thu hồi pheromone của mình từ nãy nhưng mùi pheromone còn đọng lại vẫn chưa thể tan biến hết. Chính vì vậy cậu vẫn xảy ra phản ứng cơ thể với mùi tin tức tố của hắn.

Lại một lần nữa, sau khi uống thuốc ức chế thì Gíp tiếp tục phát tình. Cậu biết lúc này nếu uống thêm một liều thuốc ức chế nữa thì cơ thể sẽ không thể chống chịu được. Sau dài có thể gây ra bệnh lý.

Nhưng đó lựa chọn tốt nhất lúc này. Giang Vân Ảnh có nghĩ cũng không dám nghĩ tới cảnh sẽ làm tình với Lục Minh để qua kì phát tình.

"Thuốc ức chế? Đừng nói anh là Omega đấy nhá?" Lục Minh khó hiểu vì câu nói của Giang Vân Ảnh.

Thật ra thứ làm hắn thấy hoang mang không phải là việc cậu cần thuốc ức chế. Bởi vì ngay cả khi là Alpha thì bạn cũng sẽ có kì phát tình. Cái hắn thấy lạ là biểu hiện của Giang Vân Ảnh.

Alpha và Omega đều phải trải qua kì phát tình nhưng biểu hiện của cả hai lại khác xa nhau rất nhiều. Nếu như trong kì phát tình Omega phụ thuộc 100% vào Alpha và không có một chút phản kháng nào trước mùi tin tức tố của Alpha nếu chưa uống thuốc ức chế thì Alpha lại nhẹ nhàng hơn nhiều.

Alpha sẽ không đến mức phụ thuộc vào việc quan hệ thể xác như Omega mà chỉ biểu hiện ở việc dính người.

Trong kì phát tình của mình, các Alpha đã có bạn đời sẽ cực kỳ thích nhõng nhẽo và bám lấy bạn đời. Họ như trở thành một đứa trẻ ba tuổi vậy. Nhưng đó là trong trường hợp Alpha đã đánh dấu Omega còn lại thì đa số mọi người sẽ dùng thuốc.

Lục Minh quan sát biểu hiện của Giang Vân Ánh hiện giờ. Quần áo xộc xệch, cả cơ thể đỏ bừng, cả người thì như mới nhúng từ nước ra, ướt đấm mồ hôi. Đặc biệt là tuyến thể liên tục tỏa ra mùi tin tức tố chanh chua.

"Thuốc..." Giang Vân Ảnh cố dùng chút lý trí cuối cùng của mình để nói với một Lục Minh vẫn ngồi im như tượng ngay trước mặt.

Nói thật, nếu là bình thường chắc cậu đã tức đến nỗi đá hắn mấy cái. Nhưng hiện giờ một chút sức lực cậu cũng không có nên chỉ còn cách chịu đựng.

"Đợi tôi một chút." Lục Minh vội vàng đứng dậy đi sang phòng bên cạnh là của hai bạn nữ để mượn thuốc ức chế.

Mấy phút sau, hắn quay lại với lọ thuốc trên tay. Lục Minh vội đưa cho Giang Vân Ảnh uống. Vì quá hấp tấp mà cậu đã suýt nữa nghẹn thuốc. Nước mắt cũng theo đó mà ứa ra liên tục.

Chết tiệt, nhìn bộ dạng của anh ta lúc này thật quyến rũ.

Lục Minh cố tình đánh mắt đi nơi khác để che giấu đi những suy nghĩ không mấy tốt đẹp của mình. Đến tận bây giờ hắn nhận ra bản thân hình như cũng không có ác cảm với Giang Vân Ảnh như đã nghĩ.

Tiếp xúc một vài lần, hẳn thấy cậu không giống như lời đồn. Đặc biệt hẳn biết rõ bản thân mình là Enigma, nên hắn cũng dần hiểu được biểu hiện của Giang Vân Ảnh hôm nay. Ban nãy có chút cuống nên tạm thời chưa nghĩ ra. Bây giờ khi mà người còn quằn quại với cơn phát tình khi nãy đã chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường thì hắn mới có dịp nghĩ đến chuyện này.

"Có lẽ.. vì tôi mà anh đã không còn được như xưa. Anh yên tâm, nếu có chuyện gì tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm với anh." Lục Minh đưa bàn tay to lớn của mình để vuốt nhẹ lọn tóc vì ngủ mà vềnh lên của Giang Vân Ảnh xuống. Có thể nói lúc này chỉ cần có người đi qua nhìn cảnh tượng này, ai cũng có thể nhìn ra trong mắt Lục Minh có bao nhiêu là tình. (2°

Có lẽ, từ sớm hắn đã để ý đến Giang Vân Ảnh. Chỉ có điều trước kia có một Lâm Sơ Tuyết hiện hữu ngay bên cạnh hắn. Luôn rót vào tai hắn những lời không hay về cậu khiến hắn có những suy nghĩ không mấy tốt về cậu.

Tiếp xúc đôi ba lần, Lục Minh cuối cùng cũng nhìn thấu. Có nhiều thứ phải khám phá thì mới có kết quả. Đăng sau vẻ ngoài gai góc và hống hách trên mạng, cũng là một con người bình thường, cần yêu thương như bao người.

Ngoài ra, không biết từ bao giờ Giang Vân Ảnh luôn đem cho hắn một cảm giác quen thuộc đến khó tả. Hắn cảm thấy giữa hai người dường như vẫn luôn tồn tại một sợi liên kết vô hình. Sợi liên kết từ rất lâu rồi.

****************

Tác giả: Tui đã trở lại sau hơn 1 tháng không ra chap rồi đây. Chân thành xin lỗi mn nhiều lắm. Tháng qua tui mới lên đh nên làm quen với cuộc sống với lại cx đi làm thêm nên có hơi bận. Nay tui về quê nên có thời gian rảnh ra chap, mong là mn vẫn còn uho tui chứ đừng bỏ truyện. Tui hứa sẽ ráng ra chap tiếp
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện