Chúc Ly nhìn thân ảnh to lớn trước mặt, anh có hơi đau đầu. Bây giờ làm cách nào để kéo con người này về phòng đây? "Sáng mai em tỉnh dậy xem, anh nhất định sẽ tính sổ với em. Aiizzz" Chúc Ly vừa cố gắng dùng hết sức lực của bản thân để nâng Lục Minh về phòng hắn. Cuối cùng là mất gần hai mươi phút sau, anh mới kéo hắn về được giường.
Xong việc Chúc Ly bèn quay lại phòng cho khách để nghỉ ngơi, anh không dám để hắn ở nhà một mình trong tình trạng này. Nhiều khi Chúc Ly có cảm tưởng Lục Minh đang thuê bảo mẫu chứ không phải là người đại diện.
"Chịu dậy rồi à? Anh còn tưởng phải gọi bác sĩ đến khám không đấy." Chúc Ly vừa nhác thấy thân ảnh của Lục Minh đã không nhịn được mà phàn nàn. Anh vẫn còn ghim việc con người này hành anh mệt mỏi cả một đêm
qua.
"Anh Chúc... tối qua em." Lục Minh hiếm khi cảm thấy chột dạ. Hắn không hề biết tối qua mình đã làm gì. Chắc không đến nỗi quá đáng quá... nhỉ?
"Em vẫn còn mặt mũi để hỏi câu đó sao? Nếu không phải anh lo cho em thất tình nên tâm trạng bất ổn nên mới qua thăm thì chắc giờ này em đang ở viện rồi chứ không phải là bình an vô sự như vậy đâu."
"Em xin lỗi, tối qua em uống hơi nhiều..."
"Hơi nhiều? Em có biết định nghĩa "hỏi nhiều" trong miệng em là bao nhiêu chai rượu không hả? Bình thường tửu lượng của em đã không tốt rồi mà hồm qua còn dám uống nhiều đến vậy? Em chán sống rồi có đúng không?"
Chúc Ly vốn là đã bình ổn tâm trạng từ sáng sớm nhưng nghe Lục Minh nói vậy, không hiểu sao anh lại nổi cơn thịnh nộ.
Có lẽ tầm lý chung của người đại diện nào cũng vậy, luôn như là gà mẹ mà bảo bọc nghệ sĩ của mình. Chính vì thế, khi mà họ thấy nghệ sĩ nhà mình coi thường sức khỏe của bản thân như vậy là ai cũng tức giận. Huống chi, lý do của Lục Minh lại là vì một người không đáng như Lâm Sơ Tuyết.
Chúc Ly thở dài một hơi, anh cũng không muốn gây khó dễ cho Lục Minh. Chỉ là muốn hắn tỉnh táo, nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực.
"Anh nói này, Lâm Sơ Tuyết không tốt như em nghĩ đâu. Nên là em không phải thấy tiếc khi mà mất một người như vậy. Thậm chí anh còn thấy vui cho em vì cuối cùng cũng dứt được cô ta đấy."
"Anh.. dù cô ấy có tệ ra sao thì vẫn từng là bạn gái của em. Hơn nữa, tiểu Tuyết còn là thanh mai trúc mã của em."
Lục Minh vẫn cố chấp bênh Lâm Sơ Tuyết. Suy cho cùng tình cảm bao năm như vậy, nói dứt là dứt sao được.
Chúc Ly thấy hắn vẫn còn mê muội trong tình yêu này thì chỉ biết ôm cục tức trong bụng. Anh đã nói đến vậy mà
Lục Minh vẫn bênh cô ta được. Chúc Ly hoài nghi liệu có phải Lục Minh bị Lâm Sơ Tuyết dùng bùa quấn thân hay không. Chứ người bình thường không thể cố chấp như hắn được.
"Tùy em. Anh chỉ nói đến vậy thôi. Nếu em vẫn còn muốn bênh Lâm Sơ Tuyết thì anh cũng hết cách. Một người không xứng như cô ta chả hiểu sao em vẫn không bỏ được. Em đúng là... hết thuốc chữa. Từ giờ đến hết tuần, em cứ ở nhà mà suy nghĩ về việc này đi. Nếu vẫn muốn quay lại với cô ta, vậy thì anh và em đừng làm việc cùng nhau
ทนัล."
Chúc Ly nói xong liền lấy áo khoác trên ghế mặc vào và rời đi. Trước khi đi anh còn không quên nói thêm một câu:
"À, còn Giang Vân Ảnh, sau vụ này anh thấy cậu ta không t như em nói đâu. Ít ra là cậu ấy vẫn tốt hơn gấp trăm lần so với "cô bạn gái" mà em mê sống mê chết kia."
Chúc Ly cố tình nhấn mạnh ba chữ "cô bạn gái" như là để dằn mặt Lục Minh. Anh chỉ mong hắn sớm ngày tỉnh ngộ.
Cạch!
Chúc Ly đi rồi, cả căn phòng lại trở lại an tĩnh. Lục Minh ngồi phịch xuống đất, lưng dựa vào ghế sofa. Nói thật, suy nghĩ của hắn bây giờ rất hỗn loạn.
Ngày hôm qua cứng rắn là vậy nhưng cho đến tận bây giờ, hắn biết hắn vẫn chưa hoàn toàn dứt được Lâm Sơ Tuyết..
Cái bóng mà cô ta đề lại quá lớn. Nói thẳng ra là hắn đã yêu cô ta đến mụ mị đầu óc. Chấp nhận tha thứ cho mọi lỗi lầm của cô ta.
Nhưng mấy lời nói ban nãy của Chúc Ly cũng không phải hoàn toàn là vô dụng. Ít ra nó cũng khiến Lục Minh lâm vào trầm tư.
Từ sau lần gặp nhau ở sảnh công ty, Lục Minh chợt nhận ra Giang Vân Ánh đúng là rất khác thường. Cậu không còn hống hách hay ngạo mạn như trước nữa. Dường như Giang Vân Ảnh như biến thành một con người khác. Mà còn người mới này của cậu cành tốt hơn, khiến hắn có cảm tình hơn.
Lục Minh mải nghĩ vu vơ, hắn lại nhớ đến tin tức tố của người nọ. Là vị chanh.
Hơn nữa, Giang Vân Ảnh là một Alpha nên cậu mạnh mẽ và quật cường không hề giống với Lâm Sơ Tuyết, lúc nào cũng nhu nhược, yếu đuối, dựa dẫm vào Lục Minh.
"Chết tiệt! Tự nhiên mình lại nghĩ đến cậu ta làm gì cơ chứ. Cho dù bây giờ mâu thuẫn giữa cậu ta và Lâm Sơ Tuyết đã được sáng tỏ nhưng mình và cậu ta cũng đâu thân thiết đến mức đấy.. Hơn nữa, bản thân cậu ta là con trai, mình cũng là con trai... Đúng là một suy nghĩ điên rồ mà."
Lục Minh vừa lẩm bẩm vừa vỗ vỗ đầu mình để mong bản thân không nghĩ linh tinh nữa. Nhưng hắn càng lắm vậy thì trong đầu lại càng hiện rõ hơn hình ảnh của Giang Vân Ảnh. Đó là hình ảnh cậu cười, một nụ cười khiến người khác ngẩn ngơ..
Xong việc Chúc Ly bèn quay lại phòng cho khách để nghỉ ngơi, anh không dám để hắn ở nhà một mình trong tình trạng này. Nhiều khi Chúc Ly có cảm tưởng Lục Minh đang thuê bảo mẫu chứ không phải là người đại diện.
"Chịu dậy rồi à? Anh còn tưởng phải gọi bác sĩ đến khám không đấy." Chúc Ly vừa nhác thấy thân ảnh của Lục Minh đã không nhịn được mà phàn nàn. Anh vẫn còn ghim việc con người này hành anh mệt mỏi cả một đêm
qua.
"Anh Chúc... tối qua em." Lục Minh hiếm khi cảm thấy chột dạ. Hắn không hề biết tối qua mình đã làm gì. Chắc không đến nỗi quá đáng quá... nhỉ?
"Em vẫn còn mặt mũi để hỏi câu đó sao? Nếu không phải anh lo cho em thất tình nên tâm trạng bất ổn nên mới qua thăm thì chắc giờ này em đang ở viện rồi chứ không phải là bình an vô sự như vậy đâu."
"Em xin lỗi, tối qua em uống hơi nhiều..."
"Hơi nhiều? Em có biết định nghĩa "hỏi nhiều" trong miệng em là bao nhiêu chai rượu không hả? Bình thường tửu lượng của em đã không tốt rồi mà hồm qua còn dám uống nhiều đến vậy? Em chán sống rồi có đúng không?"
Chúc Ly vốn là đã bình ổn tâm trạng từ sáng sớm nhưng nghe Lục Minh nói vậy, không hiểu sao anh lại nổi cơn thịnh nộ.
Có lẽ tầm lý chung của người đại diện nào cũng vậy, luôn như là gà mẹ mà bảo bọc nghệ sĩ của mình. Chính vì thế, khi mà họ thấy nghệ sĩ nhà mình coi thường sức khỏe của bản thân như vậy là ai cũng tức giận. Huống chi, lý do của Lục Minh lại là vì một người không đáng như Lâm Sơ Tuyết.
Chúc Ly thở dài một hơi, anh cũng không muốn gây khó dễ cho Lục Minh. Chỉ là muốn hắn tỉnh táo, nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc tiêu cực.
"Anh nói này, Lâm Sơ Tuyết không tốt như em nghĩ đâu. Nên là em không phải thấy tiếc khi mà mất một người như vậy. Thậm chí anh còn thấy vui cho em vì cuối cùng cũng dứt được cô ta đấy."
"Anh.. dù cô ấy có tệ ra sao thì vẫn từng là bạn gái của em. Hơn nữa, tiểu Tuyết còn là thanh mai trúc mã của em."
Lục Minh vẫn cố chấp bênh Lâm Sơ Tuyết. Suy cho cùng tình cảm bao năm như vậy, nói dứt là dứt sao được.
Chúc Ly thấy hắn vẫn còn mê muội trong tình yêu này thì chỉ biết ôm cục tức trong bụng. Anh đã nói đến vậy mà
Lục Minh vẫn bênh cô ta được. Chúc Ly hoài nghi liệu có phải Lục Minh bị Lâm Sơ Tuyết dùng bùa quấn thân hay không. Chứ người bình thường không thể cố chấp như hắn được.
"Tùy em. Anh chỉ nói đến vậy thôi. Nếu em vẫn còn muốn bênh Lâm Sơ Tuyết thì anh cũng hết cách. Một người không xứng như cô ta chả hiểu sao em vẫn không bỏ được. Em đúng là... hết thuốc chữa. Từ giờ đến hết tuần, em cứ ở nhà mà suy nghĩ về việc này đi. Nếu vẫn muốn quay lại với cô ta, vậy thì anh và em đừng làm việc cùng nhau
ทนัล."
Chúc Ly nói xong liền lấy áo khoác trên ghế mặc vào và rời đi. Trước khi đi anh còn không quên nói thêm một câu:
"À, còn Giang Vân Ảnh, sau vụ này anh thấy cậu ta không t như em nói đâu. Ít ra là cậu ấy vẫn tốt hơn gấp trăm lần so với "cô bạn gái" mà em mê sống mê chết kia."
Chúc Ly cố tình nhấn mạnh ba chữ "cô bạn gái" như là để dằn mặt Lục Minh. Anh chỉ mong hắn sớm ngày tỉnh ngộ.
Cạch!
Chúc Ly đi rồi, cả căn phòng lại trở lại an tĩnh. Lục Minh ngồi phịch xuống đất, lưng dựa vào ghế sofa. Nói thật, suy nghĩ của hắn bây giờ rất hỗn loạn.
Ngày hôm qua cứng rắn là vậy nhưng cho đến tận bây giờ, hắn biết hắn vẫn chưa hoàn toàn dứt được Lâm Sơ Tuyết..
Cái bóng mà cô ta đề lại quá lớn. Nói thẳng ra là hắn đã yêu cô ta đến mụ mị đầu óc. Chấp nhận tha thứ cho mọi lỗi lầm của cô ta.
Nhưng mấy lời nói ban nãy của Chúc Ly cũng không phải hoàn toàn là vô dụng. Ít ra nó cũng khiến Lục Minh lâm vào trầm tư.
Từ sau lần gặp nhau ở sảnh công ty, Lục Minh chợt nhận ra Giang Vân Ánh đúng là rất khác thường. Cậu không còn hống hách hay ngạo mạn như trước nữa. Dường như Giang Vân Ảnh như biến thành một con người khác. Mà còn người mới này của cậu cành tốt hơn, khiến hắn có cảm tình hơn.
Lục Minh mải nghĩ vu vơ, hắn lại nhớ đến tin tức tố của người nọ. Là vị chanh.
Hơn nữa, Giang Vân Ảnh là một Alpha nên cậu mạnh mẽ và quật cường không hề giống với Lâm Sơ Tuyết, lúc nào cũng nhu nhược, yếu đuối, dựa dẫm vào Lục Minh.
"Chết tiệt! Tự nhiên mình lại nghĩ đến cậu ta làm gì cơ chứ. Cho dù bây giờ mâu thuẫn giữa cậu ta và Lâm Sơ Tuyết đã được sáng tỏ nhưng mình và cậu ta cũng đâu thân thiết đến mức đấy.. Hơn nữa, bản thân cậu ta là con trai, mình cũng là con trai... Đúng là một suy nghĩ điên rồ mà."
Lục Minh vừa lẩm bẩm vừa vỗ vỗ đầu mình để mong bản thân không nghĩ linh tinh nữa. Nhưng hắn càng lắm vậy thì trong đầu lại càng hiện rõ hơn hình ảnh của Giang Vân Ảnh. Đó là hình ảnh cậu cười, một nụ cười khiến người khác ngẩn ngơ..
Danh sách chương