"Giang thiếu, ngài... ngài nghe tôi giải thích đã. Tôi không biết gì về việc này hết. Tất cả là do Lâm Sơ Tuyết cô ta làm. Lúc đó tôi ngồi ở ghế đạo diễn nhìn ra thì không thể nhìn thấy được sự bất thường của hai người.." Trương Nam quỳ rạp xuống, hẳn ôm chần Giang Minh Trực mà giải thích. Đã đến lúc này rồi thì Lầm Sơ Tuyết cũng chỉ còn là một cái tên. Hắn ta vẫn cần bảo vệ mạng sống của mình trước. Còn phụ nữ thì.. chỉ cần ngày nào hắn còn tiền thì ngày đó xung quanh hắn vẫn còn đầy người lấy lòng.

Tiểu Tuyết làm Giang Vân Ảnh bị thương thật sao? Lục Minh nghe lời Trương Nam nói mà choáng váng hết đầu óc. Hắn ta không ngờ rằng cô lại làm vậy.

Chỉ trong vòng một buổi sáng ngắn ngủi, hình tượng của Lâm Sơ Tuyết ở trong lòng Lục Minh hoàn toàn sụp đồ.

Từ một người con gái chung thủy, hiền hậu, nết na biến thành một người lăng nhăng, độc ác, kiêu căng. Hai hình tượng ấy tương phản quá lớn khiến cho Lục Minh không thể tin được nó là ở trong cùng một con người.

"Người của ông mà ông còn không quản được thì sao có thể quản nổi đoàn phim này chứ. Bỏ đi, ngay từ giờ phút này, tôi sẽ rút vốn khỏi đoàn phim của ông. Em trai tôi cũng không cần vai diễn làm gì nữa, bộ phim này ông muốn quay sao thì quay. Tôi không quan tâm." Giang Minh Trực nói xong liền đứng dậy kéo Giang Vân Ảnh đi.

Bấy giờ, nhân viên trong đoàn đều đang hóng hớt mọi chuyện. Có một số người còn quay video đăng lên mạng.

Trương Nam nhìn bóng dáng Giang Minh Trực khuất dần thì cũng không đuổi theo. Hắn ta biết một khi con người này đã ra quyết định gì thì nhất định sẽ không thể thay đối. Bây giờ hẳn đuổi theo.. có khi còn rước họa vào thần.

Chát!

"Con khốn! Mày có biết là vì mày mà bộ phim lần này của tao chưa quay xong đã tan tành rồi không?!" Trương Nam tức giận hét lớn, hắn ta không quan tâm xung quanh có bao nhiêu người đang bàn tán. Hắn ta cần một nơi trút giận.

"Anh.. anh làm cái gì vậy hả? Tự nhiên phát điên lên rồi đánh tôi? Có bị tâm thần thì đi vào viện đi chứ, ở ngoài này cắn bừa cắn bãi như vậy kẻo lây dại cho người ta."

Lâm Sơ Tuyết một bên ôm má trái bị Trương Nam đánh đến in hằn năm ngón tay. Miệng thì chửi rủa lên. Cô ta cũng không màng đến hình tượng mà bản thân đã xây dựng bao lâu nay. Dù sao video kia chắc có lẽ cũng đã sớm bị phát tán ở trên mạng, thiết lập cô ta xây dựng cũng đã sớm sụp đổ.

Lâm Sơ Tuyết còn sợ rằng bây giờ lên mạng đều là lời chửi rủa của mọi người dành cho cô ta. Dù sao mọi thứ cũng đã bị phá hủy hết. Cô ta không cần giữ mình làm gì. Cứ chửi cho hả giận, xong rồi tính sau.

"Cô câm miệng! Còn không phải là do cô hay sao? Đang yên đang lành đi đánh Giang Vân Ảnh làm gì? Cô thừa biết cậu ta có Giang gia ở sau chống lưng mà còn dám làm? Hay là ở trên cao quá lâu nên cô coi trời bằng vung, tưởng ai cũng là hạt bụi nhỏ bé cho cô dẩm vào?" Trương Nam hai mắt đỏ ngầu, hắn ta tức giận đến mức muốn ném hết đồ vào người Lâm Sơ Tuyết. Nhưng xui cho hắn, hiện tại xung quanh không có nhiều đồ nên không thể làm gì.

"Tôi không có bị điên đến mức đi đánh Giang Vân Ảnh. Lúc đó là do tôi sơ ý với bị ai điều khiển!" Lâm Sơ Tuyết cảm giác bản thân oan ức, cô ta không hề dám đụng mặt trực tiếp với Giang Vân Ảnh mà chỉ dám ném đá sau lưng còn không phải là do gia thế của cậu sao. Hôm đó thật sự là do ai điều khiển cô ta chứ có cho mười lá gan,

Lâm Sơ Tuyết cũng không dám làm lại.

"Nực cười! Cô hết lý do đề biện hộ cho bản thân đến nỗi đem cả chuyện thần linh ra đề bịa à?" Trương Nam cười nhạo Lâm Sơ Tuyết, hắn ta hoàn toàn không tin vào những lời cô ả nói ra.

"Bỏ đi, cô muốn làm gì thì làm. Từ nay về sau, tôi và cô không quen không biết."

Nói xong câu ấy hắn ta liền bỏ đi một mạch. Trước khi đi hắn còn không quên quát tháo mấy người đứng hóng chuyện xung quanh, nhưng có vẻ người ta cũng không để tâm mà càng thêm cười nhạo hắn.

"Lục Minh... anh.."

Lâm Sơ Tuyết bắt đầu thấy hoảng sợ khi nhìn thấy bóng dáng của Lục Minh trong đám đông.

Ban nãy cô ta dám hung hăng chửi rủa như vậy bởi vì cô ta nghĩ Lục Minh không có ở đây. Mà hắn không có ở đây thì mọi chuyện là hắn biết được về cô đều chỉ là qua miệng người khác.

Khi đó, Lâm Sơ Tuyết sẽ dùng mối quan hệ của cả hai cộng thêm tình cảm sâu đậm mà Lục Minh dành cho mình để khiến hắn tin cô bị oan và giúp đỡ cô.

Nhưng tiền đề của mọi việc là hắn không nhìn thấy...

Ngay cái giây phút mà ánh mắt Lục Minh và Lâm Sơ Tuyết giao nhau, cô ta nhận ra ánh mắt ấy lạnh lẽo đến dường nào. Ánh mắt khác hoàn toàn so với những lần trước mà hắn nhìn cô ta.

Không còn yêu chiều, sủng nịnh, yêu thương nữa mà chỉ còn chán ghét, kinh tởm, trào phúng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện