Ông bà xưa nay vẫn thường có câu: Sợ điều gì nhất thì điều ấy sẽ đến với bạn. Trước kia Giang Vân Ảnh vẫn không hề tin vào điều này cho đến tận giờ phút này, cậu mới thầm thấm thía câu nói kia của ông bà. (7)

Giang Vân Ảnh: "Anh hai, anh đến đây chi vậy?"

"Đến đón em về nhà. Không được sao?"

"À thì.."

Giang Vân Ảnh có chút lúng túng. Đến tận bây giờ cậu vẫn chưa tin được Giang Minh Trực đang đứng trước mặt mình. Chả lẽ Giang gia sắp phá sản rồi sao mà một tổng tài bạc tỷ như Giang Minh Trực có thời gian rảnh đến nỗi đi xe đến đây đón cậu.

Nếu Giang Vân Ảnh nhớ không nhầm thì từ trụ sở của Giang thị qua chỗ cậu cũng phải mất hai giờ lái xe.

Đối với người bình thường, hai giờ cũng không nhiều nhưng đối với anh trai cậu, hai giờ là bằng bao nhiêu con số không luôn ấy. Giang Vân Ảnh càng nghĩ càng thấy xót tiền.

"Em định đứng đơ ở đó đến bao giờ nữa? Cẩn thận mai lại ốm"

"Em.. em lên xe ngay.

Sau khi đã yên vị ở trên ghế phụ, Giang Vân Ảnh vẫn chưa hết sốc. Nói thật, cậu vẫn không tìm được lý do thích hợp cho việc Giang Minh Trực có mặt ở đây lúc này."À anh hai.. sao anh lại đến đón em giờ này vậy? Công việc của anh sẽ không bị ảnh hưởng chứ?" Giang Vân Ảnh vừa nói vừa lén nhìn qua gương để quan sát nét mặt của Giang Minh Trực. Nhưng dường như gương mặt ấy quanh năm suốt tháng chỉ có một biểu cảm duy nhất. Nên dù cậu có nhìn ra sao thì vẫn không thể nhìn ra được cảm xúc thật sự trong lòng y.

"Nếu anh không có mặt ở đây thì em còn định ngược đãi bản thân mình đến bao giờ nữa?" Giang Minh Trực vừa nói vừa quay qua nhìn thẳng vào mắt Giang Vân Ảnh. Điều này làm cho cậu bất giác lo sợ mà nhanh chóng tránh mặt đi chỗ khác.

Cậu có cảm giác anh trai đã đoán hết được tâm tư trong lòng mình.

"Anh.. anh nói gì vậy? Em, em không hiểu." Giang Vân Ảnh có chút chột dạ, lời cậu nói ra cũng không được trôi chảy mà có chút lắp bắp.

"A... anh, anh tránh xa em ra"

Cộc! "Á, ui da."

Giang Vân Ảnh đáng thương ôm đầu.

Ban nãy Giang Minh Trực đột nhiên tiến sát lại gần cậu làm cậu giật mình mà ngả về sau. Cũng vì vậy mà đầu cũng không may bị đụng vào thành xe.

Rõ ràng sau khi nhìn thấy em trai bị mình dọa đến phát hoảng, Giang Minh Trực cuối cùng cũng chịu thu lại biểu tình tức giận của mình ban nãy. Thay vào đó y có chút xót người mà đưa tay lên chỗ đang sưng trên đầu cậu mà xoa nhẹ. Gương mặt cũng hiện rõ sự lo lắng."Em có sao không? Anh xin lỗi, ban nãy dọa em sợ rồi."

"Ờm.. em không sao. Anh, anh có thể buông tay được rồi." Giang Vân Ảnh vẫn là không tiếp thu được sự thân mật quá mức này. Dù sao người trước mặt cậu cũng là anh trai của nguyên chủ chứ không phải là anh trai của cậu. Bảo cậu tiếp nhận y là anh trai mình đã là quá mức, còn việc đi xa hơn thì cậu chưa kịp thích ứng. Có lẽ vẫn là cần thời gian.

Giang Minh Trực nhìn vẻ gượng gạo trên khuôn mặt của cậu cũng thức thời mà thu người lại. Tuy vậy, trong lòng y cùng nhanh chóng dấy lên một chút nghi ngờ. Thiệt tình, biểu cảm ban nãy của Giang Vân Ảnh có chút gì đó rất khác thường. Đó không phải là sự chán ghét như mọi hôm mà lại là sự sợ hãi và.. một chút cảm xúc bài xích với hành động ban nãy của y.

"Nếu em mệt có thể chợp mắt một lúc. Khi nào đến nơi anh sẽ kêu em dậy." Giang Minh Trực tuy nghi ngờ là vậy nhưng bên ngoài y vẫn tỏ ra bình thường. Điều này làm cho Giang Vân Ảnh không nghi ngờ gì mà chợp mắt một lúc.

Lúc trở về mình vẫn nên điều tra thêm về sự cố ngày hôm đó.

"Tiểu Ảnh."

"Um.."

"Dậy thôi. Chúng ta đến nhà rồi."

Giang Minh Trực cố gắng nói nhẹ nhất có thể. Nói thật, bộ mặt này của y vẫn là chưa ai từng được thấy, Giang Vân Ảnh là người đầu tiên và cũng là người duy nhất được hưởng loại đãi ngộ đặc biệt này."Anh hai, đây đâu."

Sau khi vào đến nhà, Giang Vân Ảnh mới hoàn toàn tỉnh táo. Lúc này, cậu mới để ý căn nhà này cơ bản không phải là nhà chính của Giang gia. Nhìn nó vừa xa hoa vừa xa lạ đối với cậu.

"Ừm. Đây là căn hộ riêng của anh. Trời cũng khuya rồi, chúng ta cũng không nên làm phiền đến ba mẹ." Với lại anh cũng không muốn ba mẹ phải lo lắng vì

em.

Giang Minh Trực thầm nghĩ như vậy chứ không dám nói ra. Y sợ Giang Vân Ảnh sẽ bất ngờ.

"Em lên thay đồ đi. Anh có chuẩn bị đồ mới cho em rồi. Không biết có vừa không nữa."

"Em cảm ơn anh."

Nửa tiếng qua đi, cuối cùng Giang Vân Ảnh cũng chịu bước ra khỏi căn phòng mà ban nãy Giang Minh Trực chỉ cho y bước vào lấy đồ.

"Em.. vẫn chưa tắm à?" Giang Minh Trực vừa nghe thấy tiếng động liền rời mắt khỏi laptop mà nhìn lên. Y cứ tưởng cậu ở trong đó nửa tiếng là tắm rồi, nhưng nhìn cả người Giang Vân Ảnh vẫn khô ráo thì cơ bản là chưa tắm.

"À thì.. cũng khuya rồi ấy anh. Sáng mai em tắm cũng được. Tắm khuya dễ bị đột quỵ lắm."Thật ra cậu cũng rất muốn tắm. Nhưng vết thương sau lưng vẫn còn, cậu không thể nào tắm được. Aizz, cũng thật là bất tiện.

"Có thật là vậy không? Hay em đang giấu anh điều gì?" Giang Minh Trực cảm giác không thể làm như không có chuyện gì nữa, việc Giang Vân Ảnh đến tận bây giờ vẫn cố giấu y về vết thương sau lưng của mình khiến y cảm giác cậu không coi mình là anh trai. Mà đối với một tên đệ khống như Giang Minh Trực thì điều ấy thật kinh khủng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện