Thầy thuốc vừa khen Thiết Trụ vừa đứng dậy nói với Trần Vân: “Tạm thời chân này không được dùng sức, về nhà tĩnh dưỡng hai ngày.”

Trần Vân gật đầu nói được, tiếp tục hỏi: “Trên người cháu có mấy vết trầy có cần dùng thuốc không ạ?”

Thầy thuốc kinh ngạc nhìn cô một cái.

Danh tiếng trong thôn của chủ nhân cơ thể này không được tốt lắm, mọi người đều nói cô ngược đãi con riêng, thầy thuốc nghe được nên ấn tượng đối với cô không quá tốt.

Nhưng hôm nay nhìn lại, tựa hồ lời đồn không đáng tin? Ông thầy thuốc suy nghĩ, từ đằng sau tủ lấy ra một hộp cao.

“Đây là thuốc tôi làm, về nhà rửa sạch vết thương xong thoa thuốc vào là được, hai ngày sau sẽ lành.”

Trần Vân nhận lấy: “Được, cháu cảm ơn.”

Một hộp thuốc lớn tốn hết năm mao tiền, còn lại ông ấy không lấy tiền.

Vào lúc trả tiền, ánh mắt Thiết Trụ trông mong nhìn qua, sau này có những lúc cậu nhớ lại thời điểm được cõng vẫn luôn không được tự nhiên.

Về đến nhà, Trần Vân rửa sạch sẽ vết thương cho Thiết Trụ.

Miệng vết thương ở trên núi bị cọ xát hở ra, bên trên còn có bùn đất dính vào, rất dễ gây ra nhiễm trùng.

Thời này vẫn chưa có thuốc chích uốn ván, vết thương này tốt nhất vẫn nên dùng cồn để khử độc. Thầy thuốc không có dặn, vậy chắc là không có cồn có độ tinh khiết cao, chỉ có thể dùng những thứ khác thay thế. Trần Vân tìm kiếm khắp nhà một lượt, cuối cùng tìm được nửa bình rượu trắng.

Bình rượu này là năm trước chủ nhân cơ thể này và Trịnh Vệ Hoa kết hôn còn dư lại, vẫn luôn không có ai uống.

Trần Vân mở nút bình ra ngửi ngửi, mùi rượu thật nồng, độ cồn vậy chắc là đủ.



Miễn cưỡng dùng đỡ đi.

Cô tìm một miếng vải sạch sẽ, thấm rượu trắng, lau lên miệng vết thương trên người Thiết Trụ.

Những vết trầy da ở tay chân Thiết Trụ vốn dĩ đã kết vảy, lại bị lau đi, đau đến cậu gào khóc.

Nhị Nữu bị dọa cực kỳ, ôm chân cô khóc: “Đừng đánh anh hai, đừng đánh anh hai!”

Trần Vân tranh thủ an ủi cô bé: “Mẹ không đánh anh hai, vết thương của anh bẩn phải rửa sạch sẽ, nếu không sẽ bị bệnh.”

Nhị Nữu cái hiểu cái không, ngửa đầu nhìn cô một hồi, tay nhỏ bé sờ một vết thương trên đùi Thiết Trụ, nhẹ nhàng thổi khí: “Anh hai không đau nữa.”

Quần áo trên người Thiết Trụ đều bị rách, Trần Vân tắm cho cậu, rửa sạch sẽ vết thương xong cởi quần áo, thoa cao thuốc lên, để cho đứa trẻ để mông trần nằm trên giường.

Thiết Trụ thẹn thùng, nằm rút lại thành một đoàn quay tìm quần áo.

“Quần áo này làm sao mặc được?”

Trần Vân nhìn quần áo của cậu đầy vết rách mà than thở, cậu thành thật đến ngây thơ: “Bà cho tôi thêm một bộ quần áo.”

Chủ nhân cơ thể này không cho mấy đứa trẻ ăn no, chớ nói gì là quần áo mới.

Thiết Trụ chỉ có một bộ quần áo vừa người, lâu rồi vẫn chưa giặt, bẩn đến mức không nhìn ra màu sắc vốn có, cầm vào rất cứng.

Trần Vân ghét bỏ, nắm lỗ mũi đem quần áo đi ngâm nước, lục tung tủ tìm quần áo vừa với cậu.

Thiết Trụ nằm trên giường co người lại như con tôm, vừa che chở em trai nhỏ, vừa đề phòng Thiết Đản đụng vào miệng vết thương.



Thiết Đản không hiểu chuyện, nhìn trên người anh hai chỗ hồng chỗ xanh cảm thấy thích thú, ghé sát vào trên người Thiết Trụ cười khanh khách không ngừng.

Thiết Trụ che háng đẩy Thiết Đản ra, thấy Trần Vân đi ra như nhìn thấy cứu tinh: “Bà mau đưa nó ra chỗ khác!”

Trần Vân nhìn cậu cười, cười một hồi mới đưa quần áo cho cậu, một tay bồng cậu bé quậy phá lên.

Thiết Trụ thở phào nhẹ nhõm, cầm quần áo lên mở ra, cảm thấy không đúng: “Đây không phải quần áo của tôi!”

“Đúng, là của mẹ, mẹ thật sự không tìm được quần áo cho con, trước tiên mặc đỡ đi.”

Chủ nhân cơ thể ở thời đại này có thể xem là một người rất theo trào lưu, quần áo rất nhiều, áo tay dài, áo sơ mi có tới ba cái. Trần Vân lấy cái này là cái mới nhất, mấy ngày trước vừa làm xong, còn chưa mặc qua.

Cô không tính mặc, vậy để cho người ta sửa một chút, làm thành quần áo cho Thiết Trụ.

Được thương yêu Thiết Trụ cũng không cảm kích.

Cậu cầm quần áo ném qua một bên, mặt đầy ghét bỏ nói: “Tôi không mặc!”

“Con không mặc vậy thì cứ để mông trần truồng.”

Thiết Trụ trừng lớn mắt, tức giận đến mặt đỏ bừng: “Bà sao lại xấu như vậy?”

Trần Vân nói: “Mẹ chính là xấu như vậy, con là ngày đầu tiên biết sao?”

Thiết Trụ trề môi, cầm lấy áo sơ mi màu trắng, dáng vẻ có chút ủy khuất, rất giống đang làm nũng.

Đứa trẻ chỉ có làm nũng với người mà chúng thích, hành động hôm nay của Trần Vân khiến Thiết Trụ trong vô thức muốn thân cận.

Trần Vân không quá hi vọng bọn trẻ cùng cô có quan hệ tốt, cô không dám bảo đảm bản thân có thể ở chỗ này bao lâu, ngộ nhỡ sau hai ngày lại quay về, mấy đứa trẻ rơi vào tay chủ nhân cũ của cơ thể này, hi vọng quá cao xong lại thay đổi quá lớn sợ bọn nhỏ sẽ không chịu nổi đả kích phải làm sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện