Những lời này của Trịnh Vệ Hoa quá thiếu đánh, có thể nói đã chạm vào cơn tự ái của nhiều người. Nhưng có tức giận cũng không làm gì được, người lái được xe tăng là người tài giỏi.
“Cậu nhìn vẻ mặt của cậu ấy kìa, giỏi quá mà. Tiếc là con của cậu ấy không có hứng thú với xe tăng, người ta hỏi máy bay mà.”
Kỷ Học Văn vỗ vai Vệ Gia Khang: “Không sao, hôm nào lão Trịnh dùng giấy gấp một chiếc máy bay, máy bay giấy cũng bay được, lừa con nít như vậy là được rồi.”
Trịnh Vệ Hoa không để ý tới bọn họ, anh lấy một tờ giấy đè lên tấm hình, chuẩn bị viết gì đó.
Vệ Gia Khang không hài lòng: “Bộ em dâu trông kỳ lạ lắm hả, nên cậu mới không dám cho chúng tôi xem hình.”
Ngòi bút Trịnh Vệ Hoa dừng lại, liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Đẹp hơn người nhà cậu.”
“Cậu biết vợ tôi trông như thế nào không mà dám nói vậy hả?” Vệ Gia Khang vỗ ngực nói: “Không phải tôi khoác lác đâu, vợ tôi là người đẹp nhất tính trong cả làng trên xóm dưới nhà tôi đấy.”
Kỷ Học Văn đã nhìn thấy tầm hình, chỉ một giây thoáng qua cũng đã đủ làm người khác phải kinh ngạc.
Trong lòng anh ta thấy Trịnh Vệ Hoa nói không sai, nhưng thấy anh khó chịu thì cố ý nói với Vệ Gia Khang: “Tôi còn chưa được thấy chị dâu đâu, hôm nay nói người nhà anh gửi hình để chúng tôi xem đi.”
“Được, nếu nhà tôi gửi hình tới đây, chắc chắn tôi sẽ không giấu như Trịnh Vệ Hoa đâu.”
“Người như lão Trịnh hiếm thấy thật đấy, thả ra ngoài thế nào cũng bị người ta đánh.”
Hai người liên kết với nhau công kích anh. Kim Vĩ Chí đứng một bên xem, bỗng nhắc tới một việc: “Đúng rồi, tòa nhà dành cho người thân quân nhân sắp xây xong rồi, mọi người có định báo cáo cho quân đội không?”
Kỷ Học Văn không cần phải báo cáo, cả nhà anh ta đều là quân nhân, vợ đang làm bác sĩ ở bệnh viện Quân y.
Quê của Vệ Gia Khang ở Thiểm Tây, khoảng cách xa xôi, nhưng anh ta không định đưa vợ con tới: “Tôi thì không, nhà tôi chỉ có mình tôi là con trai, cô ấy muốn ở nhà chăm sóc mẹ tôi.”
Kim Vĩ Chí không có ý kiến gì với quyết định của anh ta, hỏi Trịnh Vệ Hoa: “Cậu thì sao?”
Trịnh Vệ Hoa không nói chuyện, anh đã có ý như vậy, còn đi xem khu nhà cho người thân quân nhân đang được xây dựng và trường học mới, điều kiện khá tốt.
Nhưng có muốn tùy quân hay không thì không phải anh muốn là được, phải nghe ý kiến của Trần Vân.
…
Sau mùa vụ thu, thời tiết càng ngày càng trở lạnh, nhiệt độ càng lúc càng thấp hơn.
Trần Vân mất hơn nửa tháng, cuối cùng cũng làm xong đôi giày đầu tiên trong đời, tuy nhìn không đẹp lắm nhưng khi mang vào rất thoải mái.
Thành công lần đầu tiên đã khơi dậy sự nhiệt tình của cô, trong lúc vui mừng cô đã tưởng mình là một người thợ thủ công lành nghề.
Kết quả là Dương Tuyết Mai lại nói với cô: “Mấy đứa nhỏ nhà em lớn nhanh, chiếc áo bông còn mặc vừa năm ngoái chưa chắc đã mặc vừa năm nay. Em tìm rồi ướm thử xem, nếu không vừa phải sửa ngay, không thì đến lúc đó lại không có mà mặc.”
Bây giờ nhà ai cũng nghèo, một bộ quần áo có thể mặc trong nhiều năm. Lúc may sẽ cố ý làm to hơn nhiều, nhưng dù vậy cũng không thể so với tốc độ phát triển của trẻ em.
Trần Vân thấy Dương Tuyết Mai nói đúng nên bắt đầu lục tìm áo bông của ba đứa nhỏ.
Mỗi đứa chỉ có một cái áo bông, có tắm cũng không thay ra được, nhưng nhìn vẫn còn rất mới, nhìn là biết chưa mặc được mấy lần.
Cô ướm thử lên người mấy đứa nhỏ, chỉ có Nhị Nữu là còn mặc được, hai bé trai đều đã mặc chật. Quần áo của Thiết Đản bị nhỏ hơn một cỡ, còn cánh tay áo bông của Thiết Trụ thì ngắn một đoạn.
“Anh trai lớn nhanh quá.” Trần Vân kéo tay cậu, cảm thán.
Thiết Trụ mặc áo bông đứng một bên, có vai trò làm người mẫu.
Trần Vân túm tay áo của cậu, lại túm vạt áo, sau đó đi một vòng, miệng lẩm bẩm.
“Chưa được nữa à?” Thiết Trụ trợn mắt: “Tôi nóng lắm rồi.”
“Được rồi, con cởi ra đi.” Trần Vân cởi áo giúp cậu, cầm áo bông chau mày lại.
Dương Tuyết Mai nói với cô nếu quần áo bị nhỏ thì có thể nới cổ tay và vạt áo ra một đoạn, nhưng Trần Vân nhìn một lúc lâu vẫn không biết phải nói như thế nào.
“Hừ! Khó quá!” Cô thở dài với Thiết Trụ: “Sao con cao nhanh quá vậy, quần áo mới mặc một năm đã nhỏ rồi.”
“Cậu nhìn vẻ mặt của cậu ấy kìa, giỏi quá mà. Tiếc là con của cậu ấy không có hứng thú với xe tăng, người ta hỏi máy bay mà.”
Kỷ Học Văn vỗ vai Vệ Gia Khang: “Không sao, hôm nào lão Trịnh dùng giấy gấp một chiếc máy bay, máy bay giấy cũng bay được, lừa con nít như vậy là được rồi.”
Trịnh Vệ Hoa không để ý tới bọn họ, anh lấy một tờ giấy đè lên tấm hình, chuẩn bị viết gì đó.
Vệ Gia Khang không hài lòng: “Bộ em dâu trông kỳ lạ lắm hả, nên cậu mới không dám cho chúng tôi xem hình.”
Ngòi bút Trịnh Vệ Hoa dừng lại, liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Đẹp hơn người nhà cậu.”
“Cậu biết vợ tôi trông như thế nào không mà dám nói vậy hả?” Vệ Gia Khang vỗ ngực nói: “Không phải tôi khoác lác đâu, vợ tôi là người đẹp nhất tính trong cả làng trên xóm dưới nhà tôi đấy.”
Kỷ Học Văn đã nhìn thấy tầm hình, chỉ một giây thoáng qua cũng đã đủ làm người khác phải kinh ngạc.
Trong lòng anh ta thấy Trịnh Vệ Hoa nói không sai, nhưng thấy anh khó chịu thì cố ý nói với Vệ Gia Khang: “Tôi còn chưa được thấy chị dâu đâu, hôm nay nói người nhà anh gửi hình để chúng tôi xem đi.”
“Được, nếu nhà tôi gửi hình tới đây, chắc chắn tôi sẽ không giấu như Trịnh Vệ Hoa đâu.”
“Người như lão Trịnh hiếm thấy thật đấy, thả ra ngoài thế nào cũng bị người ta đánh.”
Hai người liên kết với nhau công kích anh. Kim Vĩ Chí đứng một bên xem, bỗng nhắc tới một việc: “Đúng rồi, tòa nhà dành cho người thân quân nhân sắp xây xong rồi, mọi người có định báo cáo cho quân đội không?”
Kỷ Học Văn không cần phải báo cáo, cả nhà anh ta đều là quân nhân, vợ đang làm bác sĩ ở bệnh viện Quân y.
Quê của Vệ Gia Khang ở Thiểm Tây, khoảng cách xa xôi, nhưng anh ta không định đưa vợ con tới: “Tôi thì không, nhà tôi chỉ có mình tôi là con trai, cô ấy muốn ở nhà chăm sóc mẹ tôi.”
Kim Vĩ Chí không có ý kiến gì với quyết định của anh ta, hỏi Trịnh Vệ Hoa: “Cậu thì sao?”
Trịnh Vệ Hoa không nói chuyện, anh đã có ý như vậy, còn đi xem khu nhà cho người thân quân nhân đang được xây dựng và trường học mới, điều kiện khá tốt.
Nhưng có muốn tùy quân hay không thì không phải anh muốn là được, phải nghe ý kiến của Trần Vân.
…
Sau mùa vụ thu, thời tiết càng ngày càng trở lạnh, nhiệt độ càng lúc càng thấp hơn.
Trần Vân mất hơn nửa tháng, cuối cùng cũng làm xong đôi giày đầu tiên trong đời, tuy nhìn không đẹp lắm nhưng khi mang vào rất thoải mái.
Thành công lần đầu tiên đã khơi dậy sự nhiệt tình của cô, trong lúc vui mừng cô đã tưởng mình là một người thợ thủ công lành nghề.
Kết quả là Dương Tuyết Mai lại nói với cô: “Mấy đứa nhỏ nhà em lớn nhanh, chiếc áo bông còn mặc vừa năm ngoái chưa chắc đã mặc vừa năm nay. Em tìm rồi ướm thử xem, nếu không vừa phải sửa ngay, không thì đến lúc đó lại không có mà mặc.”
Bây giờ nhà ai cũng nghèo, một bộ quần áo có thể mặc trong nhiều năm. Lúc may sẽ cố ý làm to hơn nhiều, nhưng dù vậy cũng không thể so với tốc độ phát triển của trẻ em.
Trần Vân thấy Dương Tuyết Mai nói đúng nên bắt đầu lục tìm áo bông của ba đứa nhỏ.
Mỗi đứa chỉ có một cái áo bông, có tắm cũng không thay ra được, nhưng nhìn vẫn còn rất mới, nhìn là biết chưa mặc được mấy lần.
Cô ướm thử lên người mấy đứa nhỏ, chỉ có Nhị Nữu là còn mặc được, hai bé trai đều đã mặc chật. Quần áo của Thiết Đản bị nhỏ hơn một cỡ, còn cánh tay áo bông của Thiết Trụ thì ngắn một đoạn.
“Anh trai lớn nhanh quá.” Trần Vân kéo tay cậu, cảm thán.
Thiết Trụ mặc áo bông đứng một bên, có vai trò làm người mẫu.
Trần Vân túm tay áo của cậu, lại túm vạt áo, sau đó đi một vòng, miệng lẩm bẩm.
“Chưa được nữa à?” Thiết Trụ trợn mắt: “Tôi nóng lắm rồi.”
“Được rồi, con cởi ra đi.” Trần Vân cởi áo giúp cậu, cầm áo bông chau mày lại.
Dương Tuyết Mai nói với cô nếu quần áo bị nhỏ thì có thể nới cổ tay và vạt áo ra một đoạn, nhưng Trần Vân nhìn một lúc lâu vẫn không biết phải nói như thế nào.
“Hừ! Khó quá!” Cô thở dài với Thiết Trụ: “Sao con cao nhanh quá vậy, quần áo mới mặc một năm đã nhỏ rồi.”
Danh sách chương