Quách Lạc không hề phát hiện động tác nhỏ của người trong lòng, dính lấy anh ta làm nũng: “Nghe chị em nói cửa hàng quốc doanh về một lô váy của Thượng Hải, một chiếc chỉ mất bốn mươi tệ.”
Trịnh Chí Cường lòng không tập trung: “Vậy à?”
“Chị ấy chuẩn bị bán một chiếc kìa, nói đẹp lắm, có thể mặc rất nhiều năm.” Quách Lạc chắp tay lại, hơi mong đợi nhìn người trong lòng: “Chi bằng giờ chúng ta qua đó xem thử? Em cũng chưa từng thấy váy của Thượng Hải dài như thế nào.”
Tầm nhìn của Trịnh Chí Cường như có như không nhìn theo Trần Vân, thấy cô đã lên xe, bóng hình bị người khác che khuất
“Được không vậy anh?”
“Cái gì?” Anh ta khôi phục tinh thần, nhìn Quách Lạc một cái, không còn lòng dạ nghe cô ta lặp lại lời nói trước đó, trực tiếp nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi.”
Quách Lạc hơi thất vọng: “Nhanh vậy hả?”
Trịnh Chí Cường nói: “Suy cho cùng chúng ta còn chưa kết hôn…”
Một câu nói ép xuống cơn giận đang trào dâng của Quách Lạc xuống, cô ta cúi đầu, gương mặt nhuốm một mảnh ngại ngùng, cảm thấy người trong lòng đang quan tâm cô ta, không muốn cô ta bị người ta đàm tiếu.
“Vậy được rồi.” Hiện tại Quách Lạc cũng không gấp xem váy, một trước một sau lên xe buýt với Trịnh Chí Cường.
Chuyến xe này không có nhiều người, còn có rất nhiều ghế trống.
Trịnh Chí Cường lên xe nhìn một vòng, chọn một chỗ ở hàng sau.
Quách Lạc hơi bất mãn: “Ngồi đây chi? Phía sau xóc nảy muốn chết.”
Trịnh Chí Cường nhìn bóng lưng đằng trước, nói với Quách Lạc: “Chỗ này thông gió.”
“Anh say xe hả?”
“Cũng tạm.” Trịnh Chí Cường lơ đãng nói một câu, lại nhìn Trần Vân một cái.
Anh ta nhớ ra hôm qua Trương Phân Phân chuyển lời cho anh ta, Trần Vân hỏi có phải anh ta muốn bị anh họ đánh hay không.
Người Trịnh Chí Cường hận nhất kiếp này là Trịnh Vệ Hoa, chuyện lúc tám tuổi đủ để khiến anh ta nhớ cả đời. Trần Vân hỏi vậy, bằng với việc đạp mặt anh ta xuống đất! Lúc ấy Trịnh Chí Cường tức muốn đòi mạng, thậm chí còn định mặc kệ không quan tâm bóp chết người phụ nữ này.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Trịnh Chí Cường lại cảm thấy Trần Vân nói vậy chắc là vì đang ghen tuông, hận anh ta muốn kết hôn với người khác, nên không còn hận đến thế nữa.
Thật ra so sánh cả hai mà nói, Trần Vân đẹp hơn Quách Lạc rất nhiều. Vóc dáng Trần Vân cao ráo mảnh khảnh lại xinh đẹp, lúc trước còn cảm thấy hơi tầm thường, hiện tại ngày càng mặn mà.
Mà Quách Lạc ấy, tướng mạo cũng thường thường, vóc dáng phẳng lì như máy tính bảng, tính tình được nuông chiều tệ cực kỳ, nếu không phải có hai người chị tốt, anh ta mới lười ngó tới cô ta.
Quách Lạc không hề biết trong lòng Trịnh Chí Cường cô ta không đáng một đồng, thấy anh ta lên xe xong thì không nói chuyện, còn tưởng anh ta chịu đả kích ở chỗ anh rể.
“Tính tình anh rể của em không tốt, anh ta không cố tình nhắm vào anh đâu.” Quách Lạc đảm bảo nói: “Anh yên tâm, chờ chúng ta kết hôn rồi, chắc chắn anh ta sẽ giúp anh sắp xếp công việc, đừng nói một công xã khu bình thường, dù anh muốn đến trong ủy ban cũng không phải chuyện khó khăn.”
Trịnh Chí Cường vẫn quan tâm với chuyện việc làm, nghe nói đến thì vực dậy tinh thần nói hai câu với Quách Lạc.
Anh ta miệng lưỡi lợi hại, Quách Lạc bị hai câu của anh ta dỗ cho vui vẻ cười tươi như hoa nở, ước gì có thể gả cho anh ta ngay mới được.
Nhìn vợ chưa cưới tư sắc bình thường bên cạnh mình, Trịnh Chí Cường hơi buồn tẻ vô vị, anh ta lại nhìn ra phía trước, Trần Vân dựa vào lưng ghế, tóc hơi buông xõa rơi xuống, câu dẫn lòng người ngứa ngáy.
Chắc chắn là cô cố tình.
Nếu hoạt động tâm lý này bị Trần Vân biết được, chắc chắn phải chỉ tay vào mũi anh ta mà mắng.
Sáng cô dậy sớm, đi qua đi lại nửa ngày, dù là tinh thần hay là sức khỏe đều rất mệt mỏi, vừa lên xe thì bắt đầu ngủ bù, thậm chí cô còn không biết Trịnh Chí Cường và Quách Lạc cũng lên chung chuyến xe, còn ngồi ngay phía sau cô.
Trịnh Chí Cường lòng không tập trung: “Vậy à?”
“Chị ấy chuẩn bị bán một chiếc kìa, nói đẹp lắm, có thể mặc rất nhiều năm.” Quách Lạc chắp tay lại, hơi mong đợi nhìn người trong lòng: “Chi bằng giờ chúng ta qua đó xem thử? Em cũng chưa từng thấy váy của Thượng Hải dài như thế nào.”
Tầm nhìn của Trịnh Chí Cường như có như không nhìn theo Trần Vân, thấy cô đã lên xe, bóng hình bị người khác che khuất
“Được không vậy anh?”
“Cái gì?” Anh ta khôi phục tinh thần, nhìn Quách Lạc một cái, không còn lòng dạ nghe cô ta lặp lại lời nói trước đó, trực tiếp nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta cũng về thôi.”
Quách Lạc hơi thất vọng: “Nhanh vậy hả?”
Trịnh Chí Cường nói: “Suy cho cùng chúng ta còn chưa kết hôn…”
Một câu nói ép xuống cơn giận đang trào dâng của Quách Lạc xuống, cô ta cúi đầu, gương mặt nhuốm một mảnh ngại ngùng, cảm thấy người trong lòng đang quan tâm cô ta, không muốn cô ta bị người ta đàm tiếu.
“Vậy được rồi.” Hiện tại Quách Lạc cũng không gấp xem váy, một trước một sau lên xe buýt với Trịnh Chí Cường.
Chuyến xe này không có nhiều người, còn có rất nhiều ghế trống.
Trịnh Chí Cường lên xe nhìn một vòng, chọn một chỗ ở hàng sau.
Quách Lạc hơi bất mãn: “Ngồi đây chi? Phía sau xóc nảy muốn chết.”
Trịnh Chí Cường nhìn bóng lưng đằng trước, nói với Quách Lạc: “Chỗ này thông gió.”
“Anh say xe hả?”
“Cũng tạm.” Trịnh Chí Cường lơ đãng nói một câu, lại nhìn Trần Vân một cái.
Anh ta nhớ ra hôm qua Trương Phân Phân chuyển lời cho anh ta, Trần Vân hỏi có phải anh ta muốn bị anh họ đánh hay không.
Người Trịnh Chí Cường hận nhất kiếp này là Trịnh Vệ Hoa, chuyện lúc tám tuổi đủ để khiến anh ta nhớ cả đời. Trần Vân hỏi vậy, bằng với việc đạp mặt anh ta xuống đất! Lúc ấy Trịnh Chí Cường tức muốn đòi mạng, thậm chí còn định mặc kệ không quan tâm bóp chết người phụ nữ này.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Trịnh Chí Cường lại cảm thấy Trần Vân nói vậy chắc là vì đang ghen tuông, hận anh ta muốn kết hôn với người khác, nên không còn hận đến thế nữa.
Thật ra so sánh cả hai mà nói, Trần Vân đẹp hơn Quách Lạc rất nhiều. Vóc dáng Trần Vân cao ráo mảnh khảnh lại xinh đẹp, lúc trước còn cảm thấy hơi tầm thường, hiện tại ngày càng mặn mà.
Mà Quách Lạc ấy, tướng mạo cũng thường thường, vóc dáng phẳng lì như máy tính bảng, tính tình được nuông chiều tệ cực kỳ, nếu không phải có hai người chị tốt, anh ta mới lười ngó tới cô ta.
Quách Lạc không hề biết trong lòng Trịnh Chí Cường cô ta không đáng một đồng, thấy anh ta lên xe xong thì không nói chuyện, còn tưởng anh ta chịu đả kích ở chỗ anh rể.
“Tính tình anh rể của em không tốt, anh ta không cố tình nhắm vào anh đâu.” Quách Lạc đảm bảo nói: “Anh yên tâm, chờ chúng ta kết hôn rồi, chắc chắn anh ta sẽ giúp anh sắp xếp công việc, đừng nói một công xã khu bình thường, dù anh muốn đến trong ủy ban cũng không phải chuyện khó khăn.”
Trịnh Chí Cường vẫn quan tâm với chuyện việc làm, nghe nói đến thì vực dậy tinh thần nói hai câu với Quách Lạc.
Anh ta miệng lưỡi lợi hại, Quách Lạc bị hai câu của anh ta dỗ cho vui vẻ cười tươi như hoa nở, ước gì có thể gả cho anh ta ngay mới được.
Nhìn vợ chưa cưới tư sắc bình thường bên cạnh mình, Trịnh Chí Cường hơi buồn tẻ vô vị, anh ta lại nhìn ra phía trước, Trần Vân dựa vào lưng ghế, tóc hơi buông xõa rơi xuống, câu dẫn lòng người ngứa ngáy.
Chắc chắn là cô cố tình.
Nếu hoạt động tâm lý này bị Trần Vân biết được, chắc chắn phải chỉ tay vào mũi anh ta mà mắng.
Sáng cô dậy sớm, đi qua đi lại nửa ngày, dù là tinh thần hay là sức khỏe đều rất mệt mỏi, vừa lên xe thì bắt đầu ngủ bù, thậm chí cô còn không biết Trịnh Chí Cường và Quách Lạc cũng lên chung chuyến xe, còn ngồi ngay phía sau cô.
Danh sách chương