Bà Đinh tìm đối tượng cho con trai út mình đã không còn chuyện gì mới mẻ nữa rồi, dạo trước cũng vì chuyện lấy phòng của con trai lớn mang cho con trai thứ dùng làm phòng cưới mà náo loạn khiến cả nhà không yên.
Điều kiện của Trịnh Chí Cường trong thôn được coi là khá tốt, anh ta học nghề mộc ở thị trấn, hiện tại anh ta đã là một công nhân tạm thời, kiếm được 15 đồng một tháng.
Vì con trai mình là hàng cực phẩm cho nên mắt của bà Đinh đương nhiên cũng đặt cao hơn, bà ta không thích những cô gái bình thường, còn điều kiện thực sự tốt như nhà họ Trịnh thì cũng không tốt, cho nên hô hoán hơn nửa năm đây là lần đầu tiên đến cửa gặp mặt.
Dương Tuyết Mai biết tình hình trong đó liền nói: "Cô gái đó sống ở thôn bên cạnh, phía trên cô ấy còn hai chị nữa, một người là chủ nhiệm hội phụ nữ xã, người còn lại gả cho lãnh đạo ủy ban cách mạng trong huyện, đều là người lợi hại.”
Trần Vân có chút kinh ngạc, một cô gái tốt như vậy tại sao lại chọn Trịnh Chí Cường? Cô không hỏi ra miệng nhưng Dương Tuyết Mai đã đoán được, cô ấy cười đầy ẩn ý: “Bà Đinh muốn người nhà cô gái này giúp gia đình mình có được một chức vị chính thức, về phần tại sao cô gái kia lại coi trọng nhà họ Trịnh… Thì phải hỏi Trịnh Chí Cường rồi, nghe nói cô ấy khóc lóc nháo nhào đòi gả qua đây. Đã mấy tháng rồi, cha mẹ cô ấy cũng không thể làm gì được.”
Trần Vân: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của cô, Dương Tuyết Mai hơi nhướng mày: "Em và Trịnh Chí Cường không có gì đó chứ?"
"Không có không có!" Trần Vân liên tục phủ nhận. "Em chỉ không nhìn ra cậu ta lại có năng lực như thế."
Tính toán thời gian thì người này đang ở trong giai đoạn mập mờ với nguyên chủ, dù vậy cũng không chậm trễ trong việc tìm cho mình một người bạn đời đáng tin cậy đây.
"Ầy! Em mới gả qua đây chưa bao lâu thì biết gì chứ?” Dương Tuyết Mai nói: “Trịnh Chí Cường bị mẹ dạy hư, bảy tám tuổi thôi đã biết nhìn trộm con gái nhà người ta tắm rồi, mẹ của cô gái đó đến tính sổ với nhà họ Trịnh, bà Đinh lại bắt nạt mẹ con người ta cô quả một mình, bà ta ngược lại còn chạy đến sang nhà gây rối, nói rằng con gái nhà người ta không biết xấu hổ mà quyến rũ con trai mình.”
"Sau đó thì sao?"
"Thì sau đó làm cho con nhà người ta không thể lập gia đình chứ còn gì nữa, nghe nói đã lấy chồng xa và đón cả mẹ ruột đi luôn."
Trần Vân kinh ngạc: "Gia đình kia cứ để yên vậy ư?”
“Không thì làm được gì chứ? Năm đó nhà bọn họ chạy nạn tới đây, đàn ông trong nhà đã chết hết cả rồi, một người đàn bà góa mang theo đứa con gái, có người còn nói lời ong tiếng ve là gả đi cũng tốt.”
Dương Tuyết Mai nói đến đây như đã chọc đến Trần Vân: "Chuyện này có liên quan đến Vệ Hoa nhà em, sau đó cậu ấy đi bộ đội về và biết chuyện này, đã dùng thắt lưng đánh cho Trịnh Chí Cường gần chết, khiến cho bà Đinh tức giận, mắng Vệ Hoa mấy năm trời, có điều sau trận đòn đó đánh đúng lắm, sau này Trịnh Chí Cường đã không dám làm chuyện thất đức như vậy nữa."
“Em chưa từng nghe anh ấy nói!”
"Đương nhiên là em không biết, đã nhiều năm như vậy rồi mà." Dương Tuyết Mai nhướng mày: "Không phải dạo trước chuyện giữa em và Trịnh Chí Cường có gì đó không ổn luôn truyền khắp nơi sao? Nói thật, lúc đó chị gần như tin thtậ đấy, nhưng sau đó chị lại nghĩ thì thấy hơi sai sai! Trịnh Chí Cường bị Vệ Hoa đánh như vậy, có lẽ là đã ghi hận trong lòng nên cố tình hủy hoại thanh danh của em thôi!"
Cô ấy nhìn bọn trẻ, vẫy tay với Trần Vân và thì thầm vào tai cô: "Khi mẹ của Thiết Đản còn sống, một số người nói linh tinh, đều nói theo cùng một khuôn mẫu mà."
Trần Vân: "..."
Hôm nay xem như cô đã có thêm kiến thức, không ngờ rằng còn che giấu những điều này.
Khi cô nhận được ký ức của nguyên nhân ban đầu, cô đã nghi ngờ về tình yêu sét đánh này. Làm gì có chuyện đi đám cưới lại vừa ý cô dâu của người ta chứ?
Lúc đó, cô còn nghĩ rằng điểm mấu chốt về đạo đức của Trịnh Chí Cường là cực kỳ thấp. Nếu theo cách Dương Tuyết Mai nói, Trịnh Chí Cường đang cố tình trả đũa, như vậy có lẽ đúng logic hơn.
Chỉ buồn cười là nguyên chủ luôn cảm thấy mình có mị lực hơn người, có thể câu chú chồng khiến thần hồn điên đảo, ai mà ngờ đây chỉ là trò cười ở trong mắt người khác thôi chứ?
Điều kiện của Trịnh Chí Cường trong thôn được coi là khá tốt, anh ta học nghề mộc ở thị trấn, hiện tại anh ta đã là một công nhân tạm thời, kiếm được 15 đồng một tháng.
Vì con trai mình là hàng cực phẩm cho nên mắt của bà Đinh đương nhiên cũng đặt cao hơn, bà ta không thích những cô gái bình thường, còn điều kiện thực sự tốt như nhà họ Trịnh thì cũng không tốt, cho nên hô hoán hơn nửa năm đây là lần đầu tiên đến cửa gặp mặt.
Dương Tuyết Mai biết tình hình trong đó liền nói: "Cô gái đó sống ở thôn bên cạnh, phía trên cô ấy còn hai chị nữa, một người là chủ nhiệm hội phụ nữ xã, người còn lại gả cho lãnh đạo ủy ban cách mạng trong huyện, đều là người lợi hại.”
Trần Vân có chút kinh ngạc, một cô gái tốt như vậy tại sao lại chọn Trịnh Chí Cường? Cô không hỏi ra miệng nhưng Dương Tuyết Mai đã đoán được, cô ấy cười đầy ẩn ý: “Bà Đinh muốn người nhà cô gái này giúp gia đình mình có được một chức vị chính thức, về phần tại sao cô gái kia lại coi trọng nhà họ Trịnh… Thì phải hỏi Trịnh Chí Cường rồi, nghe nói cô ấy khóc lóc nháo nhào đòi gả qua đây. Đã mấy tháng rồi, cha mẹ cô ấy cũng không thể làm gì được.”
Trần Vân: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của cô, Dương Tuyết Mai hơi nhướng mày: "Em và Trịnh Chí Cường không có gì đó chứ?"
"Không có không có!" Trần Vân liên tục phủ nhận. "Em chỉ không nhìn ra cậu ta lại có năng lực như thế."
Tính toán thời gian thì người này đang ở trong giai đoạn mập mờ với nguyên chủ, dù vậy cũng không chậm trễ trong việc tìm cho mình một người bạn đời đáng tin cậy đây.
"Ầy! Em mới gả qua đây chưa bao lâu thì biết gì chứ?” Dương Tuyết Mai nói: “Trịnh Chí Cường bị mẹ dạy hư, bảy tám tuổi thôi đã biết nhìn trộm con gái nhà người ta tắm rồi, mẹ của cô gái đó đến tính sổ với nhà họ Trịnh, bà Đinh lại bắt nạt mẹ con người ta cô quả một mình, bà ta ngược lại còn chạy đến sang nhà gây rối, nói rằng con gái nhà người ta không biết xấu hổ mà quyến rũ con trai mình.”
"Sau đó thì sao?"
"Thì sau đó làm cho con nhà người ta không thể lập gia đình chứ còn gì nữa, nghe nói đã lấy chồng xa và đón cả mẹ ruột đi luôn."
Trần Vân kinh ngạc: "Gia đình kia cứ để yên vậy ư?”
“Không thì làm được gì chứ? Năm đó nhà bọn họ chạy nạn tới đây, đàn ông trong nhà đã chết hết cả rồi, một người đàn bà góa mang theo đứa con gái, có người còn nói lời ong tiếng ve là gả đi cũng tốt.”
Dương Tuyết Mai nói đến đây như đã chọc đến Trần Vân: "Chuyện này có liên quan đến Vệ Hoa nhà em, sau đó cậu ấy đi bộ đội về và biết chuyện này, đã dùng thắt lưng đánh cho Trịnh Chí Cường gần chết, khiến cho bà Đinh tức giận, mắng Vệ Hoa mấy năm trời, có điều sau trận đòn đó đánh đúng lắm, sau này Trịnh Chí Cường đã không dám làm chuyện thất đức như vậy nữa."
“Em chưa từng nghe anh ấy nói!”
"Đương nhiên là em không biết, đã nhiều năm như vậy rồi mà." Dương Tuyết Mai nhướng mày: "Không phải dạo trước chuyện giữa em và Trịnh Chí Cường có gì đó không ổn luôn truyền khắp nơi sao? Nói thật, lúc đó chị gần như tin thtậ đấy, nhưng sau đó chị lại nghĩ thì thấy hơi sai sai! Trịnh Chí Cường bị Vệ Hoa đánh như vậy, có lẽ là đã ghi hận trong lòng nên cố tình hủy hoại thanh danh của em thôi!"
Cô ấy nhìn bọn trẻ, vẫy tay với Trần Vân và thì thầm vào tai cô: "Khi mẹ của Thiết Đản còn sống, một số người nói linh tinh, đều nói theo cùng một khuôn mẫu mà."
Trần Vân: "..."
Hôm nay xem như cô đã có thêm kiến thức, không ngờ rằng còn che giấu những điều này.
Khi cô nhận được ký ức của nguyên nhân ban đầu, cô đã nghi ngờ về tình yêu sét đánh này. Làm gì có chuyện đi đám cưới lại vừa ý cô dâu của người ta chứ?
Lúc đó, cô còn nghĩ rằng điểm mấu chốt về đạo đức của Trịnh Chí Cường là cực kỳ thấp. Nếu theo cách Dương Tuyết Mai nói, Trịnh Chí Cường đang cố tình trả đũa, như vậy có lẽ đúng logic hơn.
Chỉ buồn cười là nguyên chủ luôn cảm thấy mình có mị lực hơn người, có thể câu chú chồng khiến thần hồn điên đảo, ai mà ngờ đây chỉ là trò cười ở trong mắt người khác thôi chứ?
Danh sách chương