“Mẹ chồng chị tốt bụng, nghe nói cô ta sinh còn bảo chị mang gà đến, cuối cùng em nhìn xem, nhìn xem cô ta cho cái gì đây!” Dương Tuyết Mai cầm lấy gói hàng mở ra, hai bộ quần áo rơi ra.
Lấy ánh mắt lúc này để xem, quần áo này cũng rách nát quá mức, phía trên áo có một cái lỗ to như chậu rửa mặt thành một cái áo hở lưng, quần chắp đầy miếng vá chồng chất lên nhau giống như giấy các- tông, chỉ hơi vò một chút liền hư hại.
“Cho bộ quần áo rách nát như vậy, còn nói thật dễ nghe, mang về cho Hồng Lâm mặc, chị nhổ vào!” Dương Tuyết Mai tức giận nói: “Chỉ là bộ đồ rách nát, chị lau nồi cũng không dùng đến!”
“Lúc ấy chị còn nghĩ đến dùng thứ này vứt lên trên đầu cô ta, tên khốn kiếp Tôn Hồng Lâm còn ngăn lại! Chỉ có anh ấy mới hèn nhát như vậy!”
Dương Tuyết Mai đang nói, Tôn Hồng Lâm từ trạm máy móc nông nghiệp đi ra, cầm trong tay mấy cái ốc vít.
Anh ấy đương nhiên là nghe thấy lời vợ chửi bới, anh ấy bất lực liếc nhìn rồi quay lưng rời đi mà không nói một lời.
Dương Tuyết Mai đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy, trong lòng cô ấy không thấy tội lỗi chút nào, còn chỉ vào bóng lưng của chồng mình nói với Trần Vân: “Anh ấy chột dạ đấy.”
Trần Vân không nhịn được bật cười, kéo Dương Tuyết Mai rồi nói: “Chị Dương đừng tức giận, tốt xấu gì cũng là người thân, anh Hồng Lâm cũng không tiện trở mặt đúng không?”
“Anh ấy ngại trở mặt, cũng không nhìn xem người ta có coi chúng ta là người thân không?”
Dương Tuyết Mai mặt tối sầm: “Chị chẳng qua là giận, mẹ chồng chị cố tình nhờ mang gà đến để cô ta bồi bổ thân thể, cũng không muốn tham ô vật gì trong nhà cô ta, còn giống như đuổi ăn mày đi sao?”
Cô ấy nghĩ nghĩ rồi lại thở dài: “Trước kia cũng không như thế này, cô ta nhỏ hơn mấy tuổi so với Hồng Lâm, lúc chị kết hôn, cô ta còn chưa lấy chồng, lúc đấy thật tốt, còn giúp chị trông thằng cả, tại sao vừa lập gia đình, đức hạnh lại trở nên như vậy?”
Trần Vân: “Con người luôn thay đổi.”
“Aiya, đại khái là vậy.” Dương Tuyết Mai hừ cười một tiếng: “Dù sao thì hiện tại người ta là người thành phố, đương nhiên là khinh thường người nông thôn chúng ta rồi.”
Trong thời đại này, hộ khẩu đại diện cho mọi thứ.
Trong thời đại công nghiệp chống lại nông nghiệp, người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm lụng vất vả cả năm, đổi lại thu hoạch có khi chẳng đủ ăn vài bữa, ngược lại, có hộ khẩu ở thị trấn, vừa sinh ra đã được nhà nước đảm bảo lương thực, dầu, bông vải, thịt đều đầy đủ, còn cao hơn một bậc.
Dương Tuyết Mai nghĩ vậy, tâm trạng có chút suy sụp, oán hận nói: “Người yêu của cô ta là Hồng Lâm giúp giới thiệu!”
Cha Tôn Hồng Lâm ở trong thôn là kế toán, anh ấy làm nghề lái máy kéo, nghề nghiệp của anh ấy quen biết được nhiều người, anh ấy quen biết chồng cô nhỏ lúc giúp kéo hàng trong thôn.
Bởi vì điều này, trước kia Dương Tuyết Mai cảm thấy cô nhỏ rất ưu việt, cô ấy cảm thấy cô nhỏ tìm được một đối tượng tốt như vậy nên cảm ơn bọn họ, kết quả là người ta chẳng những không cảm ơn ngược lại còn khinh thường người khác.
Cô ấy càng nói càng tức giận, Trần Vân liền khuyên cô ấy: “Anh Hồng Lâm cũng không kém.”
“Cũng chỉ như vậy...” Nhắc đến chồng mình, tâm trạng Dương Tuyết Mai tốt hơn một chút: “Cái kia anh ấy, anh ấy có chút địa vị, người ta có chuyện gì đều tìm anh ấy."
Trần Vân vừa nhắc tới, Dương Tuyết Mai dừng nói về cô út, chuyển qua nói về chồng nhưng lần này trong lời nói không có quá nhiều tức giận, nghe như là oán giận, nhưng mỗi câu đều nói chồng cô ấy có năng lực.
Thấy vậy, Trần Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói nhiều thêm một chút, trong lời nói của cô thổi phồng lên vài câu, làm cho Dương Tuyết Mai trở nên vui vẻ hơn, vung tay nói: “Đi, chúng ta đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm đi!”
Trần Vân và bọn nhỏ đến huyện khoảng tám giờ, hiện giờ còn chưa đến mười giờ.
Dương Tuyết Mai tính tình nóng vội, nhắc đến ăn cơm liền lôi kéo bọn họ đi, kết quả lúc đến tiệm cơm thì không mở cửa.
Mấy người bị ngăn ở ngoài cửa và nhìn nhau.
Dương Tuyết Mai có chút lúng túng: “Vẫn đến sớm rồi.”
“Vậy chúng ta đi dạo một chút đi.” Trần Vân nói: “Đây là lần đầu đầu tiên mấy đứa nhỏ đến huyện thành, rất nhiều nơi chưa từng thấy qua.”
“Được, chị quen với huyện thành rồi!” Dương Tuyết Mai vỗ ngực đánh cược,, thuận tay ôm Thiết Đản: “Đi, thím đưa bọn cháu đi chơi chỗ vui.”
Lấy ánh mắt lúc này để xem, quần áo này cũng rách nát quá mức, phía trên áo có một cái lỗ to như chậu rửa mặt thành một cái áo hở lưng, quần chắp đầy miếng vá chồng chất lên nhau giống như giấy các- tông, chỉ hơi vò một chút liền hư hại.
“Cho bộ quần áo rách nát như vậy, còn nói thật dễ nghe, mang về cho Hồng Lâm mặc, chị nhổ vào!” Dương Tuyết Mai tức giận nói: “Chỉ là bộ đồ rách nát, chị lau nồi cũng không dùng đến!”
“Lúc ấy chị còn nghĩ đến dùng thứ này vứt lên trên đầu cô ta, tên khốn kiếp Tôn Hồng Lâm còn ngăn lại! Chỉ có anh ấy mới hèn nhát như vậy!”
Dương Tuyết Mai đang nói, Tôn Hồng Lâm từ trạm máy móc nông nghiệp đi ra, cầm trong tay mấy cái ốc vít.
Anh ấy đương nhiên là nghe thấy lời vợ chửi bới, anh ấy bất lực liếc nhìn rồi quay lưng rời đi mà không nói một lời.
Dương Tuyết Mai đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của anh ấy, trong lòng cô ấy không thấy tội lỗi chút nào, còn chỉ vào bóng lưng của chồng mình nói với Trần Vân: “Anh ấy chột dạ đấy.”
Trần Vân không nhịn được bật cười, kéo Dương Tuyết Mai rồi nói: “Chị Dương đừng tức giận, tốt xấu gì cũng là người thân, anh Hồng Lâm cũng không tiện trở mặt đúng không?”
“Anh ấy ngại trở mặt, cũng không nhìn xem người ta có coi chúng ta là người thân không?”
Dương Tuyết Mai mặt tối sầm: “Chị chẳng qua là giận, mẹ chồng chị cố tình nhờ mang gà đến để cô ta bồi bổ thân thể, cũng không muốn tham ô vật gì trong nhà cô ta, còn giống như đuổi ăn mày đi sao?”
Cô ấy nghĩ nghĩ rồi lại thở dài: “Trước kia cũng không như thế này, cô ta nhỏ hơn mấy tuổi so với Hồng Lâm, lúc chị kết hôn, cô ta còn chưa lấy chồng, lúc đấy thật tốt, còn giúp chị trông thằng cả, tại sao vừa lập gia đình, đức hạnh lại trở nên như vậy?”
Trần Vân: “Con người luôn thay đổi.”
“Aiya, đại khái là vậy.” Dương Tuyết Mai hừ cười một tiếng: “Dù sao thì hiện tại người ta là người thành phố, đương nhiên là khinh thường người nông thôn chúng ta rồi.”
Trong thời đại này, hộ khẩu đại diện cho mọi thứ.
Trong thời đại công nghiệp chống lại nông nghiệp, người nông dân bán mặt cho đất bán lưng cho trời, làm lụng vất vả cả năm, đổi lại thu hoạch có khi chẳng đủ ăn vài bữa, ngược lại, có hộ khẩu ở thị trấn, vừa sinh ra đã được nhà nước đảm bảo lương thực, dầu, bông vải, thịt đều đầy đủ, còn cao hơn một bậc.
Dương Tuyết Mai nghĩ vậy, tâm trạng có chút suy sụp, oán hận nói: “Người yêu của cô ta là Hồng Lâm giúp giới thiệu!”
Cha Tôn Hồng Lâm ở trong thôn là kế toán, anh ấy làm nghề lái máy kéo, nghề nghiệp của anh ấy quen biết được nhiều người, anh ấy quen biết chồng cô nhỏ lúc giúp kéo hàng trong thôn.
Bởi vì điều này, trước kia Dương Tuyết Mai cảm thấy cô nhỏ rất ưu việt, cô ấy cảm thấy cô nhỏ tìm được một đối tượng tốt như vậy nên cảm ơn bọn họ, kết quả là người ta chẳng những không cảm ơn ngược lại còn khinh thường người khác.
Cô ấy càng nói càng tức giận, Trần Vân liền khuyên cô ấy: “Anh Hồng Lâm cũng không kém.”
“Cũng chỉ như vậy...” Nhắc đến chồng mình, tâm trạng Dương Tuyết Mai tốt hơn một chút: “Cái kia anh ấy, anh ấy có chút địa vị, người ta có chuyện gì đều tìm anh ấy."
Trần Vân vừa nhắc tới, Dương Tuyết Mai dừng nói về cô út, chuyển qua nói về chồng nhưng lần này trong lời nói không có quá nhiều tức giận, nghe như là oán giận, nhưng mỗi câu đều nói chồng cô ấy có năng lực.
Thấy vậy, Trần Vân thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói nhiều thêm một chút, trong lời nói của cô thổi phồng lên vài câu, làm cho Dương Tuyết Mai trở nên vui vẻ hơn, vung tay nói: “Đi, chúng ta đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm đi!”
Trần Vân và bọn nhỏ đến huyện khoảng tám giờ, hiện giờ còn chưa đến mười giờ.
Dương Tuyết Mai tính tình nóng vội, nhắc đến ăn cơm liền lôi kéo bọn họ đi, kết quả lúc đến tiệm cơm thì không mở cửa.
Mấy người bị ngăn ở ngoài cửa và nhìn nhau.
Dương Tuyết Mai có chút lúng túng: “Vẫn đến sớm rồi.”
“Vậy chúng ta đi dạo một chút đi.” Trần Vân nói: “Đây là lần đầu đầu tiên mấy đứa nhỏ đến huyện thành, rất nhiều nơi chưa từng thấy qua.”
“Được, chị quen với huyện thành rồi!” Dương Tuyết Mai vỗ ngực đánh cược,, thuận tay ôm Thiết Đản: “Đi, thím đưa bọn cháu đi chơi chỗ vui.”
Danh sách chương