Những quả hạnh bị cô hái được đều ném xuống đất, nhặt vào được nửa sọt.
Nửa cái sọt trên lưng cô đều là quả hạnh, hái thêm một ít mộc nhĩ, rồi mới quay về nhà.
Về đến nhà vừa đến thời gian nấu cơm, nhà nhà khói bếp nghi ngút.
Trần Vân đi trên đường, thỉnh thoảng có người đi qua sẽ chào hỏi.
“Vợ Vệ Hoa, lên núi hả?”
“Đúng vậy, hái được một ít nấm.”
“Hái được rất nhiều.” Người nọ nhìn sọt của cô đầy ắp, trong lòng ê ẩm: “Số cô thật tốt, gả cho Vệ Hoa đúng là được hưởng phúc, không cần làm ruộng.”
Trần Vân nhìn cô ta cười một tiếng, còn gật đầu: “Chị dâu nói rất đúng.”
Một lời nói ra làm người phụ nữ tức giận chết người.
“Mẹ về rồi!” Trần Vân đứng ở cổng gõ cửa, bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân.
Nhị Nữu mở cửa, đứng trong sân nhìn cô.
“Con gái nhỏ đáng yêu, buổi trưa vui vẻ.” Trần Vân đi vào sờ sờ bím tóc cô bé: “Buổi sáng em trai có nghe lời không?”
Nhị Nữu do dự một chút cuối cùng nói thật: “Không nghe lời lắm ạ.”
“Ai, em trai còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, cho nên nếu không nghe lời cứ đánh.”
Phần lớn gia đình nông thôn đều trọng nam khinh nữ, có một số đứa trẻ ngủ quá nhiều, đến đêm còn đem con gái đuổi ra ngoài.
Lời này của Trần Vân lần đầu tiên Nhị Nữu nghe được xong trực tiếp ngây ngẩn.
“Khụ, ý mẹ là, ở một số thời điểm bất khả kháng thì nên dùng những biện pháp phi thường để giải quyết vấn đề.”
Nhị Nữu: “… A.”
“Được rồi, được rồi, không nói cái này.” Trần Vân chuyển chủ đề, buông sọt xuống thở dài: “Mẹ mệt chết được, con gái đáng yêu rót cho mẹ chén nước được không?”
Nhị Nữu chạy chậm rời đi, lát sau bưng theo chén nước quay lại.
Trần Vân uống một hơi hết chén nước, cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Cô đem sọt đổ ra, lấy ra đồ vật trong sọt, cầm quả màu vàng hỏi: “Đoán xem đây là cái gì?”
Năm trước Nhị Nữu đã được ăn qua quả này, vẫn còn ấn tượng, suy nghĩ một chút đã nhớ ra: “Quả hạnh ạ!”
“Không sai, đoán đúng rồi, con gái thật thông minh!”
Nhị Nữu môi nhỏ cong cong vui vẻ, nhớ lại vị của quả này, chân mày nhíu lại thật chặt: “Ăn không ngon.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta không ăn quả hạnh.” Trần Vân lấy một quả hạnh chín muồi, hai tay dùng sức đẩy ra, ở giữa thịt quả tìm được thứ mình cần, nhặt ra nói với Nhị Nữu: “Chúng ta ăn nhân của quả hạnh.”
Hạnh nhân được chia thành hạnh nhân bắc và hạnh nhân nam, hạnh nhân nam còn được gọi là hạnh nhân ngọt, hạnh nhân bắc còn được gọi là hạnh nhân đắng.
Núi Tiểu Thanh nằm ở phía Nam, hạnh nhân ở đây là hạnh nhân ngọt.
Bên trong quả chín, vỏ hạt màu vàng nâu đã nứt ra một cái khe nhỏ, Trần Vân bóp một hạt đút vào miệng Nhị Nữu
Nhị Nữu nhai đi nhai lại, không hình dung được mùi vị. Trần Vân hỏi cô bé ăn có ngon không, cô bé ngập ngừng rồi gật đầu.
“Đến khi rang lên càng ngon hơn.” Trần Vân lau tay, cầm một nắm nấm chuẩn bị nấu ăn.
Bữa trưa họ ăn rau xào và canh nấm.
Trong rau còn bỏ một chút thịt mỡ, rán thịt mỡ một chút cho ra mỡ, rau xanh có dầu, xào lên mùi vị cực kỳ ngon.
Nhưng món ăn dù ngon đến đâu thì trong mắt Thiết Trụ đều là cỏ không có gì đặc biệt cả, cậu chỉ muốn ăn thịt. Cậu nhìn chăm chú vào đĩa, chuyên gắp thịt lợn vàng khô lẫn trong đó, được cái là sẽ không khều hết lần này đến lần khác ở trên đĩa, trước đây lúc cậu làm như vậy Trần Vân đã dạy bảo cậu một lần.
Cậu muốn ăn thịt, nhưng cũng không ăn một mình, hơn nửa số thịt gắp được cho em trai và em gái, còn hai miếng để nguyên trên đĩa cho Trần Vân.
Trần Vân không thèm ăn thịt như thế, thịt xào dầu mỡ như vậy cô không thích, cũng không biết hai miếng đó là do Thiết Trụ đặc biệt để dành cho cô.
Cô ăn cơm xong, đổ nửa bát canh vào bát của mình, lúc uống canh phát hiện đứa trẻ ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao vậy?”
Thiết Trụ thu hồi ánh mắt, một lúc sau mới nhìn lại: “Sao bà không ăn?”
“Hả?” Trần Vân khó hiểu, đưa mắt nhìn trong đĩa chỉ còn lại canh rau, rốt cục hiểu ra: “Mẹ không ăn, con ăn đi.”
“Tại sao không ăn?”
“Mẹ không thích ăn.”
Thiết Trụ trợn tròn mắt, thật khó hiểu tại sao có người không thích ăn thịt, nhưng việc này cũng không làm trở ngại cậu ăn hết phần thịt còn lại với tốc độ nhanh nhất.
Ăn xong còn phát biểu ý kiến: “Thịt quá ít.”
Ăn chưa được bao nhiêu đã hết rồi.
Bởi vì hôm nay ăn nhiều thịt nhất nên nhiệm vụ rửa bát được giao cho Thiết Trụ.
Cậu rửa bát đũa, lúc quay lại để ý thấy quả hạnh nhân bên cạnh sọt tre trước cửa.
Thứ này cậu biết, cậu còn từng nhặt nó, mùi vị không ngon, cực kỳ chua.
Đúng lúc này, Trần Vân cầm ra một con dao và một cái rá nhỏ, từ giữa cắt quả hạnh nhân ra, lấy hạt hạnh nhân bỏ vào trong cái rá.
Nửa cái sọt trên lưng cô đều là quả hạnh, hái thêm một ít mộc nhĩ, rồi mới quay về nhà.
Về đến nhà vừa đến thời gian nấu cơm, nhà nhà khói bếp nghi ngút.
Trần Vân đi trên đường, thỉnh thoảng có người đi qua sẽ chào hỏi.
“Vợ Vệ Hoa, lên núi hả?”
“Đúng vậy, hái được một ít nấm.”
“Hái được rất nhiều.” Người nọ nhìn sọt của cô đầy ắp, trong lòng ê ẩm: “Số cô thật tốt, gả cho Vệ Hoa đúng là được hưởng phúc, không cần làm ruộng.”
Trần Vân nhìn cô ta cười một tiếng, còn gật đầu: “Chị dâu nói rất đúng.”
Một lời nói ra làm người phụ nữ tức giận chết người.
“Mẹ về rồi!” Trần Vân đứng ở cổng gõ cửa, bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân.
Nhị Nữu mở cửa, đứng trong sân nhìn cô.
“Con gái nhỏ đáng yêu, buổi trưa vui vẻ.” Trần Vân đi vào sờ sờ bím tóc cô bé: “Buổi sáng em trai có nghe lời không?”
Nhị Nữu do dự một chút cuối cùng nói thật: “Không nghe lời lắm ạ.”
“Ai, em trai còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, cho nên nếu không nghe lời cứ đánh.”
Phần lớn gia đình nông thôn đều trọng nam khinh nữ, có một số đứa trẻ ngủ quá nhiều, đến đêm còn đem con gái đuổi ra ngoài.
Lời này của Trần Vân lần đầu tiên Nhị Nữu nghe được xong trực tiếp ngây ngẩn.
“Khụ, ý mẹ là, ở một số thời điểm bất khả kháng thì nên dùng những biện pháp phi thường để giải quyết vấn đề.”
Nhị Nữu: “… A.”
“Được rồi, được rồi, không nói cái này.” Trần Vân chuyển chủ đề, buông sọt xuống thở dài: “Mẹ mệt chết được, con gái đáng yêu rót cho mẹ chén nước được không?”
Nhị Nữu chạy chậm rời đi, lát sau bưng theo chén nước quay lại.
Trần Vân uống một hơi hết chén nước, cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Cô đem sọt đổ ra, lấy ra đồ vật trong sọt, cầm quả màu vàng hỏi: “Đoán xem đây là cái gì?”
Năm trước Nhị Nữu đã được ăn qua quả này, vẫn còn ấn tượng, suy nghĩ một chút đã nhớ ra: “Quả hạnh ạ!”
“Không sai, đoán đúng rồi, con gái thật thông minh!”
Nhị Nữu môi nhỏ cong cong vui vẻ, nhớ lại vị của quả này, chân mày nhíu lại thật chặt: “Ăn không ngon.”
“Đúng vậy, cho nên chúng ta không ăn quả hạnh.” Trần Vân lấy một quả hạnh chín muồi, hai tay dùng sức đẩy ra, ở giữa thịt quả tìm được thứ mình cần, nhặt ra nói với Nhị Nữu: “Chúng ta ăn nhân của quả hạnh.”
Hạnh nhân được chia thành hạnh nhân bắc và hạnh nhân nam, hạnh nhân nam còn được gọi là hạnh nhân ngọt, hạnh nhân bắc còn được gọi là hạnh nhân đắng.
Núi Tiểu Thanh nằm ở phía Nam, hạnh nhân ở đây là hạnh nhân ngọt.
Bên trong quả chín, vỏ hạt màu vàng nâu đã nứt ra một cái khe nhỏ, Trần Vân bóp một hạt đút vào miệng Nhị Nữu
Nhị Nữu nhai đi nhai lại, không hình dung được mùi vị. Trần Vân hỏi cô bé ăn có ngon không, cô bé ngập ngừng rồi gật đầu.
“Đến khi rang lên càng ngon hơn.” Trần Vân lau tay, cầm một nắm nấm chuẩn bị nấu ăn.
Bữa trưa họ ăn rau xào và canh nấm.
Trong rau còn bỏ một chút thịt mỡ, rán thịt mỡ một chút cho ra mỡ, rau xanh có dầu, xào lên mùi vị cực kỳ ngon.
Nhưng món ăn dù ngon đến đâu thì trong mắt Thiết Trụ đều là cỏ không có gì đặc biệt cả, cậu chỉ muốn ăn thịt. Cậu nhìn chăm chú vào đĩa, chuyên gắp thịt lợn vàng khô lẫn trong đó, được cái là sẽ không khều hết lần này đến lần khác ở trên đĩa, trước đây lúc cậu làm như vậy Trần Vân đã dạy bảo cậu một lần.
Cậu muốn ăn thịt, nhưng cũng không ăn một mình, hơn nửa số thịt gắp được cho em trai và em gái, còn hai miếng để nguyên trên đĩa cho Trần Vân.
Trần Vân không thèm ăn thịt như thế, thịt xào dầu mỡ như vậy cô không thích, cũng không biết hai miếng đó là do Thiết Trụ đặc biệt để dành cho cô.
Cô ăn cơm xong, đổ nửa bát canh vào bát của mình, lúc uống canh phát hiện đứa trẻ ở đối diện đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao vậy?”
Thiết Trụ thu hồi ánh mắt, một lúc sau mới nhìn lại: “Sao bà không ăn?”
“Hả?” Trần Vân khó hiểu, đưa mắt nhìn trong đĩa chỉ còn lại canh rau, rốt cục hiểu ra: “Mẹ không ăn, con ăn đi.”
“Tại sao không ăn?”
“Mẹ không thích ăn.”
Thiết Trụ trợn tròn mắt, thật khó hiểu tại sao có người không thích ăn thịt, nhưng việc này cũng không làm trở ngại cậu ăn hết phần thịt còn lại với tốc độ nhanh nhất.
Ăn xong còn phát biểu ý kiến: “Thịt quá ít.”
Ăn chưa được bao nhiêu đã hết rồi.
Bởi vì hôm nay ăn nhiều thịt nhất nên nhiệm vụ rửa bát được giao cho Thiết Trụ.
Cậu rửa bát đũa, lúc quay lại để ý thấy quả hạnh nhân bên cạnh sọt tre trước cửa.
Thứ này cậu biết, cậu còn từng nhặt nó, mùi vị không ngon, cực kỳ chua.
Đúng lúc này, Trần Vân cầm ra một con dao và một cái rá nhỏ, từ giữa cắt quả hạnh nhân ra, lấy hạt hạnh nhân bỏ vào trong cái rá.
Danh sách chương