Trần Vân nhất thời ngây ngẩn cả người.

“Thiết Đản, con nói cái gì?”

Cuối cùng đứa trẻ cũng đứng lên được, đạp trên đùi cô lắc lư lảo đảo.

Trần Vân đỡ đứa bé, đứa bé còn muốn ở trên đùi cô nhảy, sau khi bị ngăn lại, đứa bé phun một chữ rõ ràng: “Mẹ!”

Mối quan hệ của chủ nhân cơ thể này và mấy đứa con riêng rất ác liệt, nên chúng chưa bao giờ gọi cô ta là mẹ.

Sau khi Trần Vân xuyên qua, quan hệ hai bên mới được cải thiện hơn một chút, nhưng ngày thường cách xưng hô vẫn luôn bị xem nhẹ như cũ.

Cô luôn nghĩ muốn để bọn nhỏ kêu cô bằng mẹ sẽ tốn rất nhiều thời gian, phải chờ đến khi giải tỏa hết vướng mắc của bọn nhỏ mới được, có khi phải chờ mấy năm thậm chí là mười mấy năm.

Chỉ qua một tháng, cô đã được thừa nhận? Cảm giác có người kêu bằng mẹ vừa có chút mới lạ vừa có cảm giác trách nhiệm đang hình thành trong suy nghĩ của cô.

Sau một hồi sửng sốt, Trần Vân phục hồi lại tinh thần nhìn đến khuôn mặt bụ bẫm của Thiết Đản đang lại gần.

“Bảo bối ngoan!” Trần Vân hôn đứa nhỏ một cái, chọc đứa nhỏ cười khúc khích.

Được kêu một tiếng mẹ, trong lòng Trần Vân dâng lên một chút chờ mong, sau khi ôm Thiết Đản để xuống, tầm mắt chuyển qua khuôn mặt hai đứa nhỏ kế bên người.

Nhị Nữu đứng kề sát bên người cô, nhận thấy ánh mắt của Trần Vân, cô gái nhỏ há miệng ra nhưng hồi lâu vẫn không phát ra âm thanh nào, cuối cùng dời tầm mắt ra chỗ khác.

Đến lượt Thiết Trụ thì phản ứng kịch liệt hơn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc nhìn cô hừ một tiếng: “Bà không phải…”

Những lời còn lại vẫn chưa phát ra tiếng, trẻ con tức giận, dừng một chút tiếp tục dọa nói: “Tôi sẽ không kêu bà là mẹ.”



Sau đó trừng mắt nhìn em trai nhỏ tuổi nhất: “Tên phản bội!”

Trần Vân vốn có chút thất vọng, nhìn thấy biểu hiện của Thiết Trụ thì rất vui vẻ, đứa trẻ này không được tự nhiên nha.

Cô thở ra một hơi, nghĩ đến chuyện này hiện tại cũng không gấp nhưng để phát tiết buồn bực trong lòng cô nổi lên ý định xấu xa, xoa loạn tóc bọn nhỏ.

“Được rồi, mẹ đi làm cơm, buổi tối muốn ăn cái gì?”

Hai đứa lớn không nói gì, chỉ có đứa nhỏ nhất nói hăng say: “Thịt, thịt!”

“Nhà chúng ta không có thịt, bảo bối nhỏ à.” Trần Vân nhéo nhẹ khuôn mặt đứa trẻ, bất đắc dĩ nói: “Chỉ còn cải thìa, mẹ làm canh cho con ăn được không?”

Thiết Đản ôm chân cô: “Mẹ!”

“Kêu mẹ cũng không có thịt ăn.”

“Hừ!” Hai người bọn họ ông nói gà bà nói vịt, Thiết Trụ ở kế bên hừ một tiếng: “Dối trá!”

Cũng không biết là đang nói người nào.

***

Chớp mắt một cái, cây lúa nước đã đến giai đoạn thu hoạch, thôn Tiền Sơn huy động tổ chức một đại hội thu hoạch lúa vụ thu, toàn bộ mọi người nhanh chóng tiến vào hoạt động thu hoạch bận rộn.

Thôn nhỏ chỉ cần mười ngày là tập hợp đủ người. Trần Vân không có trong đội ngũ thu hoạch, bạn học Thiết Trụ được nghỉ ở nhà, bị mẹ kế cưỡng chế tiến hành học bù một kèm một.

Sáng sớm, trong sân nhỏ nhà họ Trịnh đặt một cái tủ sách, một đứa bé trai ngồi sau bàn học, đang từng nét từng nét tập viết chữ.

Hai bên sân trái phải hiện tại đã được sửa thành vườn rau, Trần Vân thừa dịp ánh nắng mặt trời không gay gắt tranh thủ gieo mầm.



Gieo xong những hạt mầm, cô hoạt động eo đã tê dại, rót nước tưới những hạt mầm, xong đi tới chỗ Thiết Trụ đang làm bài tập.

Đứa trẻ bị bắt ở nhà học ba bốn ngày, mắt thấy bạn bè ra đồng kiếm điểm công việc, tâm tình có chút nóng vội, chỉ cần nhìn qua chữ viết càng viết càng qua loa là nhận ra ngay.

Viết xong một chữ rồng bay phượng múa, Thiết Trụ ném bút qua một bên, có chút giận dỗi nói: “Tôi muốn đi ra ngoài!”

Trần Vân cầm bài tập của cậu kiểm tra, hồi lâu không lên tiếng.

Thiết Trụ quan sát sắc mặt cô, có chút chột dạ: “Bài tập tôi đã làm xong!”

“Ừ.” Trần Vân xem bài tập xong, để quyển vở xuống, chưa nói là tốt hay là không tốt.

“Mẹ muốn làm đồ ăn sáng, giúp mẹ nhóm lửa.”

“Hừ!” Thiết Trụ không tình nguyện lặp lại: “Tôi muốn ra ngoài!”

“Được thôi.” Tiếng nói của mẹ kế từ trước truyền tới: “Ăn xong mẹ cho con ra ngoài.”

Bởi vì giao hẹn này, buổi sáng Thiết Trụ làm việc đặc biệt hăng hái, không chỉ giúp mẹ kế nhóm lửa, còn chủ động giặt sạch tã bị dơ của em trai.

Ăn xong cơm sáng, Thiết Trụ vừa muốn đi, đã có người gọi quay lại: “Đi đâu?”

“Con ra ruộng!” Cậu không quay đầu lại nói: “Ngày hôm qua mấy người Vương Triều Dương đều đã đi gặt lúa!”

“Được, đi đi.” Trần Vân cũng không muốn nhốt cậu ở nhà cả ngày, ở tuổi này các bé trai đều thích chơi với bạn bè cùng tuổi. “Không được xuống suối, không được lên núi, còn có lần sau muốn ra ngoài nhớ nói một tiếng.”

Sau khi trả lời cô, Thiết Trụ bước nhanh chân, trong gió truyền tới tiếng của cậu: “Đã biết!”

Thiết Trụ ra ngoài, Trần Vân cũng không ở nhà ngẩn ngơ, dọn dẹp bàn xong, cô mang theo một cái sọt chuẩn bị ra cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện