Trần Vân chỉ có thể giải thích: "Bọn họ đi bằng tàu hỏa."
Mấy đứa trẻ xa nhất cũng chỉ mới được đến thị trấn, và tàu hỏa là phương tiện giao thông trong truyền thuyết đặc biệt lợi hại, khiến chúng mê mẩn.
“Tôi muốn đi tàu hoả."
Nhị Nữu nhẹ giọng nói tiếp: "Em cũng muốn."
Trần Vân nghe vậy, liền nói với hai đứa nhỏ: "Tương lai sẽ có cơ hội.”
*
Thời trung học của Trần Vân đã từng kết bạn qua thư từ, trường học giao cho họ một tạp chí Tiếng Anh trong đó cũng có chuyên mục viết thư.
Thời điểm đó cô cũng đi tìm một người bạn, sau đó mối liên hệ của hai người đã kéo dài nhiều năm.
Sau đó, người bạn kia chuyển đi chỗ khác, địa chỉ cũng không thông báo cho cô, bọn họ cứ thế mà cắt đứt liên lạc.
Chuyện này đã xảy ra được mười mấy năm rồi. Sau này internet dần phát triển, các loại ứng dụng mạng xã hội cũng được ra đời nhiều hơn, cho dù cách bao xa cũng có thể biết được tin tức của đối phương. Loại viết thư trao đổi cũng dần bị đào thải, loại bỏ.
Trần Vân đã lâu không viết thư, cô gần như đã quên mất định dạng của một bức thư, đầu bút cách tờ giấy hai cm, cũng chưa có viết xuống.
Thiết Trụ có rất nhiều điều muốn nói với cha mình, thấy Trần Vân không động đậy, lo lắng đến vò đầu bứt tai.
"Mau viết đi!"
“Chờ đã.” Trần Vân cân nhắc, nên đặt tiêu đề là “Đồng chí Trịnh Vệ Hoa thân mến” hay là “Đồng chí Trịnh Vệ Hoa kính yêu?”
Cô suy nghĩ nửa ngày cũng không đưa ra được kết quả, cuối cùng là đơn giản loại bỏ tất cả các bổ ngữ.
Sau khi đã xong phần tiêu đề, Trần Vân lại bắt đầu rối rắm về phần mở đầu, cô nên giải thích thế nào về việc đột ngột viết thư của mình? “Không có sao chứ?” Thiết Trụ duỗi cổ nhìn chằm chằm bức thư, tuy rằng cậu không biết chữ nhưng có thể đếm được, trên thư đến nay mới chỉ có 7 chữ!
Thiết Trụ không khỏi nghi ngờ: "Bà không biết viết sao?"
“Nói bậy!” Trần Vân phủ nhận, không nói đến học vấn của cô, thì nguyên thân cũng đã học trung học được hai năm.
Đúng rồi, nguyên thân!
Mặc dù cô đã không viết thư trong nhiều năm, vậy thì nguyên thân sẽ viết nha!
Trần Vân lục lại trí nhớ, quả nhiên là tìm được không ít đoạn ngắn.
Cô xem phần mở đầu bức thư giống học sinh tiểu học viết văn, bóp méo một chút rồi viết lên giấy.
Viết xong phần mở đầu rồi, phần còn lại còn phải xem Thiết Trụ muốn nói cái gì.
Trần Vân dừng bút, ngẩng đầu lên hỏi Thiết Trụ: "Được rồi, con muốn nói gì.”
Thiết Trụ vừa mới thúc giục cô xong, bây giờ tới lượt cậu thì lại rụt rè, nửa ngày cũng chưa nói ra được lời nào.
Trần Vân cười nhạo cậu: "Con không phải vừa rồi mới thúc giục mẹ sao?”
“Tôi lợi hại hơn bà!” Đứa nhỏ đột nhiên mạnh miệng, có lẽ là bị kích thích mà tức giận.
Thiết Trụ muốn tạo ấn tượng tốt với cha mình, tất cả những gì cậu nói là để khoe khoang về việc cậu giỏi như thế nào: nào là bắt được một con thỏ trên núi, nào là kiếm được cm từ cây hogweed, rồi là em trai khóc thì cậu dỗ dành…
Cậu nói năng trôi chảy đến nỗi Trần Vân sắp toát mồ hôi lạnh.
Những điều nhỏ nhặt này ý muốn chỉ ra rằng: mẹ kế không đáng tin cậy!
Trần Vân lưỡng lự giữa việc viết và không viết, cuối cùng vẫn quyết định viết, nhưng cô đã trau chuốt nó một chút.
Thiết Trụ hơi cằn nhằn, những điều cậu nói đã viết hết hai trang giấy, thậm chí cậu còn nói về cả em trai em gái. Đến lượt của Nhị Nữu, cô bé suy nghĩ hồi lâu mới nói ra một câu: “Con nhớ cha.”
Sau khi Trần Vân viết xong bức thư, cô gấp lá thư lại, cất vào hộp.
Thiết Trụ rất coi trọng lá thư, cứ cách một lúc lại chạy đến xem.
Trần Vân thấy vậy liền cười nhạo cậu: "Bức thư còn có thể trốn đi sao?”
Thiết Trụ gãi gãi tai, hỏi cô: "Khi nào thì người giao thư tới?”
"Giờ vẫn đang sớm, còn 5 ngày nữa.”
Người giao thư nửa tháng thì đến thôn một lần. Lần gần đây nhất cách đây 10 ngày.
Thiết Trụ nghe cô nói vậy, vẻ mặt thất vọng: "A, còn tận 5 ngày nữa.”
“Đúng vậy, vẫn còn năm ngày.” Trần Vân sửa sang quần áo cho cậu rồi cầm lên xem.
Xấu hơn lúc trước.
Cô có chút chột dạ mà thu hồi ánh mắt, nói với Thiết Trụ: "Ngày mai mẹ sẽ đến thị trấn, vì vậy có thể mang lá thư đi.”
“Thật sao?” Thiết Trụ lập tức trở nên hưng phấn, nhảy đến bên cạnh Trần Vân nói: “Tôi cũng muốn đi!”
"Con đi làm gì? Thị trấn ở rất xa.”
"Tôi đi gửi thư.”
Thiết Trụ hai mắt phát sáng, như thể cậu đang rất mong đợi điều đó.
"Gửi thư là công việc của bưu điện, một khi lá thư được gửi đi, có thể mất mười ngày mới đến tay cha con.”
Đứa nhỏ có thời gian ngắn, cảm thấy ngày mai là rất dài, hơn mười ngày thì chẳng khác nào thiên hoang địa lão.
Thiết Trụ thất vọng thở dài, bả vai rũ xuống: "Thật lâu!"
"Ừ, hơn nữa cha con sẽ mất rất nhiều thời gian để hồi âm, gửi đi gửi lại cũng phải mất một tháng."
"A…” Thiết Trụ thở dài: "Một tháng là bao lâu?"
Trần Vân suy nghĩ một chút: "Đại khái là chờ tới khi lúa chuyển thành màu vàng."
“Bây giờ lúa vẫn còn xanh.”
"Đúng vậy, cho nên chúng ta phải từ từ chờ."
Mấy đứa trẻ xa nhất cũng chỉ mới được đến thị trấn, và tàu hỏa là phương tiện giao thông trong truyền thuyết đặc biệt lợi hại, khiến chúng mê mẩn.
“Tôi muốn đi tàu hoả."
Nhị Nữu nhẹ giọng nói tiếp: "Em cũng muốn."
Trần Vân nghe vậy, liền nói với hai đứa nhỏ: "Tương lai sẽ có cơ hội.”
*
Thời trung học của Trần Vân đã từng kết bạn qua thư từ, trường học giao cho họ một tạp chí Tiếng Anh trong đó cũng có chuyên mục viết thư.
Thời điểm đó cô cũng đi tìm một người bạn, sau đó mối liên hệ của hai người đã kéo dài nhiều năm.
Sau đó, người bạn kia chuyển đi chỗ khác, địa chỉ cũng không thông báo cho cô, bọn họ cứ thế mà cắt đứt liên lạc.
Chuyện này đã xảy ra được mười mấy năm rồi. Sau này internet dần phát triển, các loại ứng dụng mạng xã hội cũng được ra đời nhiều hơn, cho dù cách bao xa cũng có thể biết được tin tức của đối phương. Loại viết thư trao đổi cũng dần bị đào thải, loại bỏ.
Trần Vân đã lâu không viết thư, cô gần như đã quên mất định dạng của một bức thư, đầu bút cách tờ giấy hai cm, cũng chưa có viết xuống.
Thiết Trụ có rất nhiều điều muốn nói với cha mình, thấy Trần Vân không động đậy, lo lắng đến vò đầu bứt tai.
"Mau viết đi!"
“Chờ đã.” Trần Vân cân nhắc, nên đặt tiêu đề là “Đồng chí Trịnh Vệ Hoa thân mến” hay là “Đồng chí Trịnh Vệ Hoa kính yêu?”
Cô suy nghĩ nửa ngày cũng không đưa ra được kết quả, cuối cùng là đơn giản loại bỏ tất cả các bổ ngữ.
Sau khi đã xong phần tiêu đề, Trần Vân lại bắt đầu rối rắm về phần mở đầu, cô nên giải thích thế nào về việc đột ngột viết thư của mình? “Không có sao chứ?” Thiết Trụ duỗi cổ nhìn chằm chằm bức thư, tuy rằng cậu không biết chữ nhưng có thể đếm được, trên thư đến nay mới chỉ có 7 chữ!
Thiết Trụ không khỏi nghi ngờ: "Bà không biết viết sao?"
“Nói bậy!” Trần Vân phủ nhận, không nói đến học vấn của cô, thì nguyên thân cũng đã học trung học được hai năm.
Đúng rồi, nguyên thân!
Mặc dù cô đã không viết thư trong nhiều năm, vậy thì nguyên thân sẽ viết nha!
Trần Vân lục lại trí nhớ, quả nhiên là tìm được không ít đoạn ngắn.
Cô xem phần mở đầu bức thư giống học sinh tiểu học viết văn, bóp méo một chút rồi viết lên giấy.
Viết xong phần mở đầu rồi, phần còn lại còn phải xem Thiết Trụ muốn nói cái gì.
Trần Vân dừng bút, ngẩng đầu lên hỏi Thiết Trụ: "Được rồi, con muốn nói gì.”
Thiết Trụ vừa mới thúc giục cô xong, bây giờ tới lượt cậu thì lại rụt rè, nửa ngày cũng chưa nói ra được lời nào.
Trần Vân cười nhạo cậu: "Con không phải vừa rồi mới thúc giục mẹ sao?”
“Tôi lợi hại hơn bà!” Đứa nhỏ đột nhiên mạnh miệng, có lẽ là bị kích thích mà tức giận.
Thiết Trụ muốn tạo ấn tượng tốt với cha mình, tất cả những gì cậu nói là để khoe khoang về việc cậu giỏi như thế nào: nào là bắt được một con thỏ trên núi, nào là kiếm được cm từ cây hogweed, rồi là em trai khóc thì cậu dỗ dành…
Cậu nói năng trôi chảy đến nỗi Trần Vân sắp toát mồ hôi lạnh.
Những điều nhỏ nhặt này ý muốn chỉ ra rằng: mẹ kế không đáng tin cậy!
Trần Vân lưỡng lự giữa việc viết và không viết, cuối cùng vẫn quyết định viết, nhưng cô đã trau chuốt nó một chút.
Thiết Trụ hơi cằn nhằn, những điều cậu nói đã viết hết hai trang giấy, thậm chí cậu còn nói về cả em trai em gái. Đến lượt của Nhị Nữu, cô bé suy nghĩ hồi lâu mới nói ra một câu: “Con nhớ cha.”
Sau khi Trần Vân viết xong bức thư, cô gấp lá thư lại, cất vào hộp.
Thiết Trụ rất coi trọng lá thư, cứ cách một lúc lại chạy đến xem.
Trần Vân thấy vậy liền cười nhạo cậu: "Bức thư còn có thể trốn đi sao?”
Thiết Trụ gãi gãi tai, hỏi cô: "Khi nào thì người giao thư tới?”
"Giờ vẫn đang sớm, còn 5 ngày nữa.”
Người giao thư nửa tháng thì đến thôn một lần. Lần gần đây nhất cách đây 10 ngày.
Thiết Trụ nghe cô nói vậy, vẻ mặt thất vọng: "A, còn tận 5 ngày nữa.”
“Đúng vậy, vẫn còn năm ngày.” Trần Vân sửa sang quần áo cho cậu rồi cầm lên xem.
Xấu hơn lúc trước.
Cô có chút chột dạ mà thu hồi ánh mắt, nói với Thiết Trụ: "Ngày mai mẹ sẽ đến thị trấn, vì vậy có thể mang lá thư đi.”
“Thật sao?” Thiết Trụ lập tức trở nên hưng phấn, nhảy đến bên cạnh Trần Vân nói: “Tôi cũng muốn đi!”
"Con đi làm gì? Thị trấn ở rất xa.”
"Tôi đi gửi thư.”
Thiết Trụ hai mắt phát sáng, như thể cậu đang rất mong đợi điều đó.
"Gửi thư là công việc của bưu điện, một khi lá thư được gửi đi, có thể mất mười ngày mới đến tay cha con.”
Đứa nhỏ có thời gian ngắn, cảm thấy ngày mai là rất dài, hơn mười ngày thì chẳng khác nào thiên hoang địa lão.
Thiết Trụ thất vọng thở dài, bả vai rũ xuống: "Thật lâu!"
"Ừ, hơn nữa cha con sẽ mất rất nhiều thời gian để hồi âm, gửi đi gửi lại cũng phải mất một tháng."
"A…” Thiết Trụ thở dài: "Một tháng là bao lâu?"
Trần Vân suy nghĩ một chút: "Đại khái là chờ tới khi lúa chuyển thành màu vàng."
“Bây giờ lúa vẫn còn xanh.”
"Đúng vậy, cho nên chúng ta phải từ từ chờ."
Danh sách chương