Editer: camelia
Đối mặt với khí thế cường đại của người đàn ông trước mặt, Tiết Giai Duyệt cảm thấy vô cùng may mắn khi vừa rồi chính mình phi thường sáng suốt mà đem vẻ mặt trang điểm đến dọa người tẩy sạch, bằng không hiện tại bị Hứa Ngạn Văn nhìn thấy, lại không biết ai đáng sợ hơn!!!
Hứa Ngạn Văn rũ mắt hỏi cô: Đã trễ thế này tại sao vẫn còn ở chỗ này?
Cái này, cái kia!.

.

Tiết Giai Duyệt chuyển tròng mắt, cố tìm lý do để thoái thác, đầu óc xoay chuyển bay nhanh, bỗng nhiên nhớ tới Hứa Ngạn Văn dựa vào đâu mà hỏi cô, trong khi chính hắn cũng ở chỗ này dù đã trễ, cô nâng cằm lên hỏi ngược lại: Anh không phải cũng đã trễ thế này còn ở đây sao?
Hứa Ngạn Văn đối với lời của cô hơi hơi nhíu mày, nói: Hôm nay là sinh nhật của Chu Thân Quang, tôi lại đây chúc mừng hắn
Em đây cũng là dự sinh nhật bạn tốt, đến để chúc mừng.

Tiết Giai Duyệt đem lời nói dối nói thực lưu loát, nhưng cũng khó tránh khỏi vẫn là có chút chột dạ.

Advertisements
Hứa Ngạn Văn đem biểu tình trên mặt cô xem đến rõ ràng, hỏi: Bạn tốt nào?
Tiết Giai Duyệt trong lòng lộp bộp một chút, cô nói dự tiệc của bạn chỉ là thuận miệng, nào có bạn nào.

Nếu không phải biết trong lòng Hứa Ngạn Văn đối với nguyên chủ thế nào, thì dù cô hay nguyên chủ đều sẽ cảm động, nhìn xem chồng của mình quan tâm đến mình! Bạn ban đêm chơi bời ở bên ngoài, chồng của bạn đem bạn tốt cùng nhau chơi bời là ai hỏi rõ ràng? Miễn cho bạn bị lừa!?
Nhưng mà Tiết Giai Duyệt biết trên thực tế căn bản không phải như vậy!
Anh không cảm thấy anh quản quá rộng khiến người khác phiền? Tiết Giai Duyệt không biết lấy đâu ra cỗ dũng khí dám cãi lại, đại khái là thân thể nguyên chủ thật sự chịu áp lực quá lâu, cũng muốn phản kháng một chút, Tiết Giai Duyệt liền theo bản năng mà đem lòng mình nói ra.

Hứa Ngạn Văn ánh mắt lạnh lùng: Tôi đối với em!.

Anh trai sao! Tiết Giai Duyệt mặc kệ hắn, vác túi lên vai, cất bước muốn đi.

Một bàn tay duỗi ra chế trụ cổ tay cô, trong giọng nói lộ ra vẻ không vui: Đi chỗ nào?
Tiết Giai Duyệt liếc nhìn hắn một cái, tức giận mà trả lời: Về nhà
Hứa Ngạn Văn giữ chặt cổ tay cô không buông, nói: Cùng về
Tiết Giai Duyệt buồn cười, cong cong khóe môi: Không ở lại cùng bạn chúc mừng?
Hứa Ngạn Văn mặt không biểu tình, vô cùng bình tĩnh nói: Đã khuya, sáng mai còn phải đi công tác.


Nghe được hai từ đi công tác , trong lòng Tiết Giai Duyệt được một trận nhảy nhót, Hứa Ngạn Văn đi công tác, quá tốt!! Cô không cần phải nhìn đến cái mặt lạnh lùng này, cô mới xuyên đến đây, rõ ràng là hàng giả nên phải có thời gian suy nghĩ về sau này thế nào.

Chỉ là không đợi cô vui mừng được bao lâu, lại nghe Hứa Ngạn Văn bổ sung một câu: Chỉ đi qua thành phố C một ngày, buổi tối liền trở về.

Trong lòng vừa mới bốc cháy lên ngọn lửa nháy mắt dập tắt, Tiết Giai Duyệt ở trong lòng thở dài một hơi, thầm nói: Cũng tốt, đi công tác một ngày cũng là đi công tác, bà đây không có nói sai, chỉ là lý giải sai thôi.

Hứa Ngạn Văn thấy cô ủ rũ cụp đuôi, kỳ quái mà nhìn cô một cái.

Tiếp thu ánh mắt của hắn như là đối với người xa lạ, Tiết Giai Duyệt như cũ không có tỏ vẻ gì, cô giờ phút này không nghĩ sẽ nói chuyện, đặc biệt là không nghĩ sẽ cùng Hứa Ngạn Văn nói chuyện.

Hứa Ngạn Văn lại nhìn cô một cái, nói: Đi thôi.

Tiết Giai Duyệt Nga một tiếng, cầm túi xách lên, bị Hứa Ngạn Văn dùng thủ đoạn mang theo cùng nhau đi ra ngoài.

Ra tới bên ngoài, tài xế đem xe tiến đến, Hứa Ngạn Văn duỗi tay mở cửa xe, đối với Tiết Giai Duyệt nói: Lên xe.

Tiết Giai Duyệt nhìn hắn một cái, thấy mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, cô cũng không muốn khách khí với hắn, trực tiếp lên xe ngồi, Hứa Ngạn Văn theo sau lên xe.

Ngồi ở ghế sau, Tiết Giai Duyệt dựa vào cửa sổ bên trái của xe, đôi mắt vẫn luôn hướng ra bên ngoài, phảng phất bên ngoài phong cảnh hấp dẫn người hơn.

Hứa Ngạn Văn ngồi ở bên kia, đầu tiên là gọi điện thoại cho Chu Thần Quang, nói anh có việc rời đi trước, sau đó còn phải xử lý một chút bưu kiện gửi từ công ty con ở nước ngoài.

Đại khái là Tiết Giai Duyệt quá yên lặng, yên lặng như vậy lại không giống với mọi khi, như trước đó với bây giờ là hai người khác nhau, Hứa Ngạn Văn theo bản năng mà hướng ánh mắt về phía cô vài lần.

Tiết Giai Duyệt ngồi an tĩnh lại không phát hiện Hứa Ngạn Văn đang nhìn mình, cô vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ, bên đường ngọn đèn dầu hấp dẫn ánh mắt cô, cô cảm thấy cảnh đẹp bên đường kỳ thật còn khá xinh đẹp.

Xe vững vàng một đường mà chạy, thực mau đã trở về nhà.

Vì để tiện cho việc đi làm mỗi ngày của Hứa Ngạn Văn, nên sau khi kết hôn hai người liền dọn đến chung cư xa hoa nằm trong trung tâm thành phố, mỗi tấc đất ở trung tâm thành phố Kinh thị đều được xem như tấc vàng, chung cư Ninh Hiên Nhã Uyển của hai người ở còn được gọi là chung cư cao cấp bậc nhất tại Kinh thị.


Lâm viên được thiết kế lại, đình đài các cổ kính, thác nước nhỏ chảy róc rách, phố xá sầm uất nhưng bên trong chung cư lại là chỗ ưu nhã bình yên, chính vì vậy nên tên Ninh Hiên Nhã Uyển rất phù hợp.

Hai người một trước một sau đi vào nhà.

Lúc này điện thoại của Hứa Ngạn Văn reo lên, anh lấy đi động ra nhìn một chút, liền mau chân đi vào thư phòng mới nhận cuộc gọi.

Nhìn bóng dáng Hứa Ngạn Văn bước nhanh rời đi, Tiết Giai Duyệt chẹp miệng một cái, nghĩ thầm điện thoại cũng không dám trước mặt cô nhận, làm như rất quan trọng, chắc là tiểu tình nhân gọi tới rồi.

Bất quá như vậy cũng tốt, nói không chừng cô có thể nhanh một chút cùng Hứa Ngạn Văn li hôn, sau đó ôm tiền chạy lấy người, đến một nơi không ai nhận ra cô, rời xa nam chủ cùng nữ chủ Hàn Mộng Tuyết, cũng chính cho bản thân một cuộc sống nhàn nhã.

Đương nhiên nếu trước đó cô có thể xuyên trở về càng tốt, cô liền không phải vì cuộc sống sau này mà phiền não.

Hứa Ngạn Văn từ lúc vào thư phòng nghe điện thoại cũng không có trở ra, Tiết Giai Duyệt đem túi xách đặt ở phía trên của ngăn tủ, dựa theo kí ức của nguyên chủ đi về phía bên trái tìm phòng ngủ của cô.

Ở đối diện phòng cô là phòng của Hứa Ngạn Văn, hai người bọn họ kết hôn lúc sau liền vẫn luôn phân phòng ngủ.

Trong phòng của Tiết Giai Duyệt, bên trái tường là giường lớn, bên cạnh còn có một cái phòng để quần áo, đối diện với giường là bàn trang điểm, mặt trên của trang điểm để các loại chai lọ đều là hàng xa xỉ nổi tiếng, trừ những cái đó ra còn có để một cái vòng tay tên T, cùng với cái vòng cổ tên C, thoạt nhìn liền nhìn ra chúng có giá trị xa xỉ.

Trước khi xuyên không, Tiết Giai Duyệt chỉ là một cô gái trong gia đình công nhân bình thường, trong nhà điều kiện cũng bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học thì đi làm, mỗi tháng kiếm được một vạn tiền, còn phải chi ba nghìn tiền để cải thiện sinh hoạt hoặc phòng khi ba mẹ sinh bệnh gửi về nhà, những món mỹ phẩm dưỡng da, đồ trang điểm, vòng cổ đều chỉ là khi cô xem qua tạp chí mới thấy được.

Tiết Giai Duyệt nhìn những thứ kia, nếu nói không động tâm đó là giả, nhưng cô biết mấy thứ này cũng không phải chân chính thuộc về cô, cô hiện tại xuyên qua, vạn nhất ngày nào đó xuyên trở về, vẫn sẽ tiếp tục sinh hoạt như cô bình thường, cho nên cô đối với tình huống này cần phải bình tĩnh, cũng không có bởi vì đột nhiên xuyên thành kẻ có tiền liền lập tức trở tính.

Thấy thời gian không còn sớm, Tiết Giai Duyệt mở ngăn tủ lấy áo ngủ chuẩn bị đi tắm rửa.

Lúc tắm Tiết Giai Duyệt có vài thói quen, đó là nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Lúc này, cô một bên tắm rửa, một bên đem sự tình của chính mình sắp xếp lại một chút.

Dựa theo cốt truyện, hiện tại cô cùng Hứa Ngạn Văn chỉ là phu thê trên danh nghĩa, Hứa Ngạn Văn tuy rằng không yêu nguyên chủ nhưng cũng không quá khắc khe với nguyên chủ, chỉ cần cô tương lai không đi tìm đường chết, không đem Hứa lão gia vì yêu thương cô tức chết, Hứa Ngạn Văn liền sẽ không đem cô đi đến bệnh viện tâm thần, cô cũng chỉ cần chờ đến lúc Hứa Ngạn Văn gặp được nữ chủ Hàn Mộng Tuyết sau đó yêu nhau, cô liền có thể cùng Hứa Ngạn Văn ly hôn trong hòa bình, sau đó ôm tiền chạy nhanh! Chẳng qua Hàn Mộng Tuyết trước mắt còn chưa xuất hiện, cô còn phải cùng Hứa Ngạn Văn tiếp tục làm vợ chồng thêm một đoạn thời gian nữa.

Cũng may bọn họ vẫn luôn phân phòng để ngủ, phu thê này bất quá chỉ trên danh nghĩa mà thôi, cô chỉ cần không học theo nguyên chủ thường thường theo đi câu dẫn Hứa Ngạn Văn, cũng sẽ không chọc tới hắn, như vậy hai người có thể chung sống hòa bình thôi.

Suy xét tương lai ổn thỏa phải làm thế nào, Tiết Giai Duyệt cũng đã tắm xong.

Từ trong phòng tắm ra tới, Tiết Giai Duyệt lại dựa theo ký ức của nguyên chủ làm một lần chăm sóc da, xong xuôi cũng không cảm thấy gì mà ngược lại đã đói bụng đến kêu lên.

Tiết Giai Duyệt buổi tối chỉ uống rượu đồ ăn cũng không có, đói bụng quá khó tiếp thu rồi, cô phải đi phòng bếp tìm đồ ăn cái đã.

Kết quả làm cô phi thường vừa lòng, cô tìm được rất nhiều thứ, mấy cái trứng gà, măng tây tiêm, vừa lúc có thể lấy nó để nấu tô mì trứng.

Mấy thứ này đều là của nguyên chủ mua, trước hai ngày nguyên chủ đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn lấy lòng Hứa Ngạn Văn, muốn làm một cô vợ có thể khiến Hứa Ngạn Văn vừa lòng.

Căn cứ muốn bắt lấy tâm của đàn ông trước hết phải đi qua dạ dày, nguyên chủ quyết định bắt đầu từ việc nấu cơm, liền kêu Trân tỷ từ nhà cũ không cần đến đây hỗ trợ nữa, còn định làm dáng tỏ vẻ có thể nấu cơm, hơn nữa có thể làm rất tốt.

Chẳng qua lần đầu tiên nguyên chủ làm cơm cũng không tiến vào dạ dày Hứa Ngạn Văn, ngày đó công ty Hứa Ngạn Văn tăng ca đến khuya, ngày hôm sau sáng sớm liền đi G thị công tác, cho nên nguyên chủ làm cơm, Hứa Ngạn Văn đều không có ăn qua.

Mua đồ vật liền như vậy đặt trong tủ lạnh, không có chờ đến nguyên chủ vì Hứa Ngạn Văn làm cơm lần thứ hai, Tiết Giai Duyệt đã xuyên đến.

Tiết Giai Duyệt động tác thuần thục mà làm cho chính mình tô mì trứng nóng hổi, còn có một cái trứng để ở mặt trên cùng, mỹ mỹ thực thực ăn khuya hoàn thành.

Bưng tô mì đến bàn ăn ngồi xuống, Tiết Giai Duyệt mới cần đũa chuẩn bị ăn mì, đã nhìn thấy cửa thư phòng mở ra, Hứa Ngạn Văn bên trong bưng cái ly bước ra.

Hứa Ngạn Văn đi lấy nước, vừa lúc muốn đi ngang qua phòng bếp, hắn đi qua liền nhìn thấy Tiết Giai Duyệt cùng với tô mì trứng trước mặt.

Từng sợi mì lấp lánh, trứng gà vàng óng, măng tây xanh non, vừa nhìn đã thấy rất mỹ vị, như có ma pháp, mê người thật sự, gọi người nhìn đến nuốt nước miếng.

Tiết Giai Duyệt thấy Hứa Ngạn Văn nhìn mình chằm chằm, ngượng ngùng, trên mặt lộ ra nụ cười thân thiện: Anh muốn ăn sao?
Hứa Ngạn Văn kỳ thật không có thói quen ăn khuya, anh luôn luôn hạn chế chính mình, nhưng giờ này khắc này, anh bỗng nhiên cảm thấy bụng đặc biệt đói, vô số thèm trùng ở trong bụng tụ họp, dụ hoặc anh muốn ăn.

Còn có sao? Hứa Ngạn Văn đi lại, cầm cái ly trong tay để lên bàn, kéo ghế ngồi xuống một bộ dáng ngồi chờ Tiết Giai Duyệt đưa đồ ăn đến miệng.

Còn Tiết Giai Duyệt đối với hắn hơi hơi mỉm cười, dĩ nhiên còn, cô còn muốn cùng hắn thân thiện chung sống về sau, đương nhiên không thể vì loại việc nhỏ này mà đắc tội hắn.

Tô này em cũng chưa động qua, anh ăn tô này đi, em đi nấu cái khác.


Tiết Giai Duyệt vừa nói vừa đẩy tô mì nhường cho Hứa Ngạn Văn, lại đi đến phòng bếp lần nữa.

Chờ đến khi Tiết Giai Duyệt quay lại nhà bếp nấu mì Hứa Ngạn Văn bắt đầu ăn mì.

Còn muốn nữa sao? Tiết Giai Duyệt kéo ghế ngồi ở đối diện hắn, nhìn thấy hắn đã ăn xong rồi, nghĩ thầm chắc là quá đói bụng rồi.

Từ bỏ Hứa Ngạn Văn rất ít ăn bữa khuya, tối hôm nay ăn một tô mì lớn như vậy đã là phá lệ rồi.

Em tự mình ăn đây Tiết Giai Duyệt cầm lấy đôi đũa xinh đẹp lên bắt đầu gắp.

Hứa Ngạn Văn ăn xong xuôi, buông chén đũa xuống, đối với Tiết Giai Duyệt nói: Cảm ơn
Ha hả, còn rất khách khí!
Không cần cảm ơn đâu Tiết Giai Duyệt đáp hắn một câu.

Hứa Ngạn Văn lại nói: Em ăn xong thì để chén đũa ở đó tôi rửa
Còn biết chủ động rửa chén, không tồi, không tồi!!
Tiết Giai Duyệt thực vừa lòng, ăn xong liền đẩy chén đũa đến để Hứa Ngạn Văn rửa.

Đêm đã khuya, Tiết Giai Duyệt cũng không có gì muốn nói với Hứa Ngạn Văn, ăn xong liền trở về phòng.

Một lần nữa rửa mặt liền lên giường nằm, Tiết Giai Duyệt nghĩ chính mình như vậy xuyên qua, ba mẹ ở thế giới kia không biết hiện giờ bọn họ hiện tại thế nào? Bọn họ nếu biết cô xảy ra chuyện nhất định sẽ rất khổ sở!.

Nghĩ như vậy mũi của Tiết Giai Duyệt đã hồng hồng lên, cô quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, ở trong lòng cầu nguyện hy vọng ba mẹ về sau có thể sống thật tốt, thân thể luôn khỏe mạnh.

Vốn dĩ nghĩ những chuyện này hẳn là sẽ rất khó có thể ngủ, kết quả có lẽ là vì quá mệt mỏi, Tiết Giai Duyệt nghĩ nghĩ liền ngủ mất.

Đến nỗi Hứa Ngạn Văn từ khi nào ngủ cô cũng không biết.

Thời điểm nửa đêm ngủ đến mơ hồ, Tiết Giai Duyệt cảm giác giống như có người đắp chăn lại cho cô, bất quá lúc ấy cô mơ thấy mẹ của chính mình, cũng chỉ cho là mẹ đắp chăn cho mình.

__-__-___
Tiết Giai Duyệt: là mẹ của cô đắp chăn?
Hứa Ngạn Văn: Anh! !.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện