"Thiếu gia, ngài biết gì về Lạc Thần Hi?" Hàn Trung rất nghiêm túc hỏi. Dù thiếu gia đang yêu y, theo thiếu gia nói thì y cũng đáp lại tình cảm của ngài ấy, nhưng Hàn Trung lại chẳng biết gì về y cả.

Những người đang yêu luôn nhìn đời lãng mạn và bay bổng, như thể tình yêu là tất cả những gì họ cần, nhưng xuất thân từ một đứa trẻ đã được cứu vớt trong đêm đông giá rét, Hàn Trung luôn nhìn đời thực tế, hắn tuyệt đối không tin cái kiểu hai người yêu nhau nhìn nhau là no bụng.

Tiền là dơ bẩn, nhưng không có tiền lại vạn vạn không xong. Nếu thiếu gia cưới Liên Hà – hắn hoàn toàn ủng hộ, nhưng nếu thiếu gia chọn một nam nhân, thì tâm tính 'cha chồng' săm soi quá mức của Hàn Trung lại bắt đầu quan sát gia thế của cải của nam nhân kia.

Hơn nữa, sao hắn có thể tin tưởng một kẻ không biết từ đâu nhảy ra như thế??? Nếu không vì gã điên kia có năng lực cứu mạng ngài ấy, thì hắn đã bất chấp cảm tình của thiếu gia, cực kì phạm thượng đánh ngất ngài ấy rồi vác đi giao lại cho lão gia, khi thiếu gia tỉnh lại muốn xử quyết hắn thế nào cũng được, vì hắn thật sự không chấp nhận được cái kẻ vừa nhìn đã biết là sẽ gây nguy hiểm cho thiếu gia.

Thậm chí Hàn Trung còn âm thầm nghĩ: có khi nào thiếu gia bị gã quái dị kia bỏ bùa yêu? Có khả năng đó lắm! Hàn Trung tuyệt đối không tin tên kia là chính nhân quân tử.

Nhưng thiếu gia lại đang rất thiên vị tên kia, nên hắn không nói nghi ngờ này ra.

"Ừm..." Diệp Y lơ đãng ậm ừ mấy cái, tay di chuyển viết bút trên giấy – đến giờ hắn vẫn không biết thật ra Hàn Trung đã mang bao nhiêu hành lý theo, mà còn có đủ cả giấy bút cho hắn.

'Mới lần đầu nhìn thấy ngươi ta đã lập tức nhận ra ngươi là tình yêu của đời mình...'

Diệp Y vò giấy ném đi, lấy giấy viết tiếp tờ khác.

"Thiếu gia." Hàn Trung bất lực kêu.

"Ừm, Hàn Trung, ngươi không cần lo lắng về Lạc Thần Hi đâu." Diệp Y bất đắc dĩ xoay người nhìn Hàn Trung, nghĩ một hồi rồi hơi xấu hổ nói, "Lạc Thần Hi là người đàn ông tốt."

"....." Hàn Trung thật sự nghĩ mình có nên hỏi ai ở trong ai ở ngoài không, nhưng hẳn họ còn chưa đến bước ấy đâu, phải không? Phải không? Hắn và Uyên luôn bám theo thiếu gia, đâu có thời gian nào cho bọn họ thừa cơ cởi quần áo?

Diệp Y tạm thời rời bỏ công cuộc viết thư tình, trấn an hộ vệ trung thành, "Lạc Thần Hi có nhà (thánh điện), có quyền thế (chính quốc sư sẽ chọn ra Tần vương kế nhiệm), cũng rất có tiền (coi như không moi kim khố Tần quốc, thì Lạc Thần Hi cũng luôn dễ dàng tìm ra mỏ vàng mỏ bạc mỏ kim cương), tuy hơi lạnh lùng không biết biểu lộ tình cảm, nhưng ta có thể cảm thấy...." Diệp Y xấu hổ tự nói, "ta có thể cảm thấy y rất yêu ta."

"...." Nghe thì có vẻ không chê vào đâu được, nhưng sao Hàn Trung cứ cảm thấy không ổn? Bất quá hắn cũng tạm bỏ qua việc đó, ngược lại nói sang vấn đề hắn luôn âm thầm lo âu trong đầu, "Thiếu gia, ta có thể hỏi ngài một vấn đề riêng tư được không?"

"Ngươi hỏi đi."

"Thiếu gia, ngài với tên đó, đã xác định ai là chồng ai là vợ chưa?"

"Cái này....ta cũng không rõ." Diệp Y xấu hổ nói, hắn luôn tự xác định mình là nam nhân, muốn mình là chồng, nhưng Lạc Thần Hi cũng là nam nhân, y còn là nam chủ 'xịn' – không phải loại nam chủ yểu mệnh xử nam chết giữa đường như hắn, nên... tuy biết Lạc Thần Hi yêu hắn, nhưng hắn vẫn không chắc y có chịu nhường hắn trong chuyện này không. Hơn nữa lúc này tính đến chuyện đó còn sớm quá, theo tâm tư thuần khiết của Diệp Y, thì phải hẹn hò ít nhất 1 năm mới được tính đến chuyện kết hôn, lần đầu tiên ân ái phải là trong đêm động phòng sau khi đã bái lễ đường, lúc này còn mới quen, nên Diệp Y cũng chỉ dám nắm tay thôi.

Hàn Trung thấy thiếu gia do dự, kiên quyết nói, "Thiếu gia, ngài không thể không quyết như vậy, ta xin phạm thượng nói một câu: ngài xấu hổ thế này cứ như đang cầu nam nhân đè xuống ấy. Coi như quan hệ long dương, coi như tên kia trông ẻo lả thế nhưng vẫn nam tử hán hơn ngài, thì ngài cũng phải kiên định giữ vững lập trường."

Hàn Trung suýt nữa nói: nếu tên kia dám tự cao tự tôn không nhường ngài, thì ngài cứ đá quách y đi. Thế gian thiếu gì chứ mỹ nam không thiếu, sẽ luôn có những nam nhân biết ngài hảo, sủng ái dung túng nhường ngài.

Hàn Trung khuyên nhủ đẩy mạnh tư tưởng cho Diệp Y, còn Uyên nhận thư của lão gia, thư chỉ ngắn gọn mấy câu, đại ý là: Ngươi bị sao vậy Uyên? Triệu chứng bệnh đâu, có đại phu đáng tin nào khẳng định? Sao ngươi có thể không cần chứng cứ vô điều kiện tin tưởng?

Lúc viết thư này, Mộ Dung phụ cũng đã ngầm kết luận bên phía con hắn đang có vấn đề kì lạ, khiến ngay cả Uyên cũng bị điều khiển.

Con hắc lang quái dị kia đã bị Uyên giết, hẳn không phải là nó? Nhưng Mộ Dung phụ lại đột nhiên không thể xác định, nếu có thể điều khiển tâm trí, thì hắc lang bị giết cũng có thể là một ảo giác.

Quá thiếu thông tin, lại không biết thông tin sai đúng, nên hầu như không thể suy đoán ra chính xác. Hắn chỉ có thể đoán chuyện này hoặc là hắc lang, hoặc là tại gã yêu quái tóc bạc. Rất có thể là gã yêu quái, y thao túng lừa gạt hai người nhóm Uyên để đoạt được con hắn (Mộ Dung phụ trực tiếp quên mất bối cảnh phông nền như Nguyệt Nhi), thậm chí cả con hắn cũng có thể bị y thao túng, y đã giở yêu thuật để con hắn khuynh tâm với y?

Hắn viết thư cảnh tỉnh Uyên, nhưng đáy lòng cũng không nghĩ bức thư sẽ có tác dụng, kẻ thủ ác rất có thể sẽ trực tiếp làm Uyên quên luôn bức thư này.

Lông hắc lang màu đen, nên coi như hắc lang thành tinh hóa người, thì hẳn cũng phải có màu đen, không thể tóc bạc mắt vàng, đúng không? Nên có thể giả đoán hắc lang và yêu quái tóc bạc không phải cùng là một....

Do không biết giới hạn năng lực cũng như thân phận của đối phương, nên óc tưởng tượng của Mộ Dung phụ được vô hạn phóng đại, thậm chí còn cố vắt óc nghĩ xem thằng con nhà mình có bao giờ cứu được con vật nào màu bạc màu vàng không, trong thoại bản cũng hay có kiểu như vậy, là con vật được cứu hóa hình trả ơn ân nhân, nhưng hắn một năm không ở nhà được mấy ngày, vấn đề con hắn cứu con vật gì lại là chuyện quá nhỏ nhặt nên sẽ không được báo cáo lại cho hắn (coi như theo dõi hàng ngày, nhưng làm gì có tôi tớ nào sẽ tỉ mỉ báo cáo thiếu gia dậy lúc mấy giờ, ăn cơm gồm những món gì, ăn được mấy bát, một ngày nói mấy câu, đi đường có thuận tay mua con cá thả phóng sinh không....?), nên hắn chẳng nghĩ được con vật đáng nghi nào cả.

Không nghĩ ra con mình từng cứu thứ gì, hắn lại bắt đầu hình dung: con vật nào màu bạc màu vàng? Bạch hổ? Bạch thỏ? Chuột bạch? Hay là con cá?

Gã kia là yêu quái hay là người, nếu là yêu quái thì hẳn cũng phải là hàng đại yêu thì mới gạt được Uyên, nếu là người thì y tu luyện công phu gì mà có thể tẩy não thôi miên Uyên hoàn mỹ như thế?

Mộ Dung phụ không luyện võ, càng không phải đạo sĩ, Uyên đã là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn khi đối phó với những thứ dị biệt – nếu không hắn cũng không cử y đi khử con sói kia. Nếu cả Uyên cũng thất trận, thì hắn phải cầu viện bên ngoài.

Mộ Dung phụ nghĩ đến một người, nhưng lại đắn đo không biết có nên nhờ đến y không, cứ nghĩ đến việc liên hệ với y là Mộ Dung phụ thấy đắng cả miệng rợn cả tóc gáy.

Nhưng là.... gã kia xác thực rất cường đại.

Có lẽ chỉ có thể nhờ đến y. Nhờ con quái vật trong loài người đấu với kẻ tóc bạc. Mộ Dung phụ càng nghĩ càng cảm thấy đúng đắn: quái vật nên đấu với quái vật, nếu lưỡng bại câu thương thì càng tốt, thế gian bớt đi hai tai họa.

.

Mấy ngày sau, một con bạch câu bay đến thâm sơn cao ngất, vỗ cánh đậu vào bàn tay thon gầy, con hổ thấy chim câu gầm lên một tiếng khiến chim hoảng sợ đập cánh muốn bay, nhưng chân không thể rời khỏi bàn tay kia.

"Nào nào," một giọng nói từ tính trầm thấp, một bàn tay vỗ nhẹ đầu hổ, hổ im lặng lại nằm xuống sàn, lông vàng xen kẽ từng sọc đen, ẩn hiện hung tính của chúa tể rừng xanh.

Nam nhân gỡ thư khỏi chân chim câu, đọc thư rồi cười nhạt, chim câu hoảng hồn bay lên xà nhà cao mà đậu, muốn đợi mang thư trả lời đi, nó đậu lên lên xà nhà, cái đầu nhỏ ngó xuống nhìn nam nhân, đột nhiên một cái cổ họng đỏ lòm ẩm ướt há rộng ập xuống đầu nó, cái miệng mở ra có thể nuốt đến trăm con chim như nó, nhưng cái miệng không nhắm vào nó, ngược lại đổ xuống vị trí xà cạnh nó, thấy con trăn bất thần từ trên đầu nhào đến sát cạnh nó như vậy, chim giật mình vỗ cánh nhảy dựng lên, con trăn quấn thân mình quanh xà nhà, hướng về phía nó há họng khè ra tiếng rít.

"Đừng dọa tiểu bằng hữu, tiểu Lục." nam nhân nói, còn nó chỉ muốn lập tức bay khỏi chỗ đáng sợ này ngay, trong này không chỉ có hổ, có trăn, mà còn đầy mùi của những con thú ăn thú đáng sợ, bản năng của chim câu luôn nói phải bay ngay.

Nam nhân đổ ra một ít thức ăn cho nó, trong lúc nó ăn, nam nhân vuốt lên đầu nó, ôn nhu nói, "Sẽ bay một chặng đường dài đấy, anh bạn nhỏ ạ."

Nam nhân cầm bút viết thư, khi nó ăn xong thì buộc thư lên chân nó, nam nhân nói với nó, "Trông cậy vào ngươi." rồi thả nó đi.

Đôi mắt nam nhân dõi nhìn chim câu nhỏ bay giữa khoảng trời mênh mông, cảm tưởng cánh chim quá nhỏ sẽ bị bầu trời nuốt mất, con sư tử vươn mình gầm lên một tiếng, tiếng gầm nguyên thủy mà hoang sơ.

.

Nam nhân thong thả đi trên đường mòn vào rừng, ôn hòa đưa mắt nhìn vạn vật sinh sôi, thỉnh thoảng thấy thú vị nổi hứng bắt mấy con vật nhỏ, vuốt ve chúng một lúc rồi lại thả đi.

Chợt năm sáu tráng hán râu rậm thô kệch chắn đường hắn, rút đao hầm hừ kêu, "Tiểu tử, nôn bạc ra đây."

Nam nhân nhìn bọn họ, không sợ hãi, ngược lại đánh giá họ rồi nở nụ cười hân hoan, "Đúng lúc ta đang đói bụng." đang đói bụng định lấy thịt khô ăn thì lại có thịt tươi dâng lên cửa, hôm nay đúng là ngày tốt của hắn.

"Cái gì?" một sơn tặc không hiểu hỏi.

Nam nhân rất tốt bụng vừa cười vừa giải thích, "Đói bụng chính là cần ăn, nên ta muốn ăn các ngươi a." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện