"Y trốn tránh ta."
"...."
"Ta chỉ muốn giải cổ cho y luôn, chấm dứt trò chơi này luôn." Không còn Tình cổ, không còn cảm giác 'tình yêu', thì Diệp Y sẽ lại vô tư như trước, dù nghĩ hắn coi y là đống rác, thì y cũng sẽ không u buồn...
Chỉ lưu tâm người nào trong lòng, một người mới sẽ băn khoăn lo lắng hình ảnh của mình trong mắt người kia.
"Vậy ngài giải luôn đi."
"...." Lạc Thần Hi nghĩ một lúc rồi nói, "Không muốn."
"...."
"Vẫn còn chưa chơi được gì cả. Giải nhanh như thế thì quá phí." hắn đã nuôi con cổ này hơn bốn mươi năm, cũng phải dùng một chút chứ.
"...." Thánh điện không biết nên góp ý thế nào, nó có trí tuệ tư duy riêng, nhưng tư duy của nó vẫn luôn thẳng băng thuần tính toán thuần lý trí, bảo nó đánh cờ đánh trận.... nó có thể lập tức phân tích tình hình địch ta vạch ra đường lối chiến thắng hiệu quả nhất, nhưng bảo nó suy nghĩ mấy vấn đề liên quan đến cảm xúc kiểu này.... thì đúng là làm khó Thánh điện.
Chủ nào tớ nấy, chủ nhân EQ gần bằng 0, thánh điện EQ cũng sẽ không lớn hơn chủ nhân.
"Muốn giải cổ, cũng không muốn giải cổ, ngài có dự tính gì?" Thánh điện hỏi, nó không hiểu được ý đồ xoay chuyển quá nhanh của chủ nhân.
Lạc Thần Hi không vui lạnh lùng nói, "Ngươi còn không hiểu ta chỉ đang bực bội nói nhảm sao?"
Thánh điện nghĩ nghĩ, rồi nó à hiểu ra, con người bình thường khi bực bội sẽ tìm chỗ để xả, cốt yếu là tìm đối tượng nghe họ nói, còn đối tượng có nghe vào đầu không, đối tượng sẽ nói gì nghĩ gì – họ căn bản không quan tâm, quan trọng chỉ là tìm được một thứ không-phải-bức-tường để trút ấm ức trong lòng thôi.
Lạc Thần Hi dặn dò, "Ngươi ghi chú vào bộ nhớ, những lúc ta nói lung tung ngươi không hiểu nổi – nhất là lúc có liên quan đến tên thiếu gia ngu ngốc kia – thì ngươi chỉ cần nghe là được, thỉnh thoảng à ừm để ta không đến mức nói một mình."
Thánh điện: "....Ngài đã định liệu trước là ngài sẽ lảm nhảm nhiều về thiếu gia Diệp Y?"
"....." Lạc Thần Hi nhỏ giọng nói, "Ta tự biết.... ta để ý tên kia quá nhiều." mới vừa nhỏ giọng, ngài ấy lại cao giọng bực tức mắng, "Đều tại tên kia ngu ngốc, nhất định sau này y sẽ còn chọc tức ta nhiều!"
"Nếu sẽ phiền não vậy thì ngài giết y đi?" Thánh điện thẳng thắn đề xuất.
Lạc Thần Hi mắng, "Thánh điện, ta vừa nói gì? Đã bảo ngươi chỉ cần im mà nghe thôi!"
.
Xả bực bội với đối tượng duy nhất sẽ nghe mình nói – đúng hơn là đối tượng duy nhất mình có thể xả mà không sợ mất hình tượng, Lạc Thần Hi nhẹ nhàng lấy một ít điểm tâm trong hoàng cung Tần quốc, rồi thuấn di về khu rừng, lại nhẹ nhàng truyền âm bảo Diệp Y đi đến chỗ hắn, cũng rất thuần thục đánh ngất gã hộ vệ.
Hắn ngồi cạnh Diệp Y, chậm rãi ăn. Tuy là một kẻ bao năm không được ăn uống, nhưng Lạc Thần Hi tiên khí tràn trề, trang bức cao lãnh thành nghiện, nên dù thích mỹ thực, thì Lạc Thần Hi vẫn tuyệt đối không sốt sắng vội vàng tỏ ra mình tham ăn.
Ngoài thích trách bức, Lạc Thần Hi còn cực kì sĩ diện, như việc bị Nguyệt Nhi sỉ nhục tư cách nam nhân là nổi xung lên sống chết thế nào cũng phải bào chữa với Diệp Y, luôn tự kỉ cho rằng mình mĩ sắc đệ nhất thiên hạ (mà cũng đúng thế thật), rồi tuy tự biết mình rất để ý tiểu thiếu gia kia, biết tên kia đã làm ốc sên rồi thì mình nên bày tỏ quan điểm trước – nhưng y vẫn không tài nào mở miệng tỏ ra mình thích người kia trước mình là kẻ gục trước.
Hắn chậm rãi ăn, dù không biểu lộ nhưng thần thức vẫn âm thầm quan sát Diệp Y.
Diệp Y vẫn u buồn, hắn ngồi cạnh, nhưng y không nhìn hắn.
Lạc Thần Hi thích hưởng thụ hương vị trong miệng, nhưng những lúc này đây, hắn ăn chỉ là tìm cớ được ngồi cạnh Diệp Y.
"Ngươi ăn thử đi." Lạc Thần Hi lạnh nhạt mở miệng.
"...Cảm ơn ngài." Diệp Y lễ phép nói.
...Không khí đông cứng. Với một kẻ luôn sắm vai cao lãnh, EQ gần bằng 0, Lạc Thần Hi thật chẳng nghĩ ra được câu gì nữa. Hắn thật sự muốn loại bỏ Tình cổ, để Diệp Y, và cả hắn, có thể ngồi cạnh nhau bình đạm trò chuyện, không có cảm giác là lạ mất tự nhiên như vậy.
Nhưng dù nghĩ vậy thì hắn tuyệt đối không giải cổ. Không thể giải khi còn chưa dùng như vậy.
Lén nhìn tên kia ăn, trong đầu Lạc Thần Hi gào thét: Ngươi nói gì đi chứ??? Mau bày tỏ đi!!! Lần này ta đảm bảo sẽ đáp ứng thật ngắn gọn rõ ràng!!
Hắn thật sự không bỏ được mặt mũi bày tỏ trước. Đừng làm khó người mà!
Từ lúc tỏ tình thất bại?, Diệp Y như tự não bổ tự suy luận xong, quyết định rúc mình vào vỏ, Lạc Thần Hi nghĩ mà ấm ức muốn phát điên, thái độ vui mừng thở phào nhẹ nhõm của gã thị vệ càng như thêm dầu vào lửa, nếu không vì tu dưỡng bao năm, thì hắn đã mắng Diệp Y một trận: Nhát gan tự ti vừa vừa thôi! Ngươi nói thích ta mà bỏ cuộc dễ vậy à????
Lạc Thần Hi nghĩ đến việc dùng truyền âm, hắn có thể dùng nó để nói những điều hắn không nói được khỏi miệng (ví dụ như lúc chửi mắng tình kiếp, hắn có thể chửi um bằng đủ loại từ ngữ dân gian – nhưng ở ngoài đời, trích tiên đại nhân tuyệt đối không bao giờ nói một chữ thô tục)
Nhưng bày tỏ tình cảm bằng truyền âm.... tuy rất đặc biệt rất phong cách tiên khí đấy, nhưng hình như hơi không ổn lắm?
Lạc Thần Hi liếc nhìn bàn tay đặt trên ghế (Lạc Thần Hi tuyệt đối không đặt mông xuống bùn đất – coi như lợp lá khô lên bùn đất cũng vậy, nên khi cần ngồi, y sẽ hô biến ra các loại ghế phù hợp – Diệp Y nhìn mà luôn cảm thán: thật là Lạc thần tiên vạn năng), nhìn bàn tay y, bàn tay hắn cũng ngo ngoe rục rịch, hắn có thể thử nắm tay không? Coi như không dùng từ ngữ bày tỏ, thì nắm tay cũng sẽ biểu lộ một hai chứ?
Diệp Y chợt nói, "Ngài.... Ta biết ngài luôn nhìn người sống như xác chết, vậy..."
Lạc Thần Hi căng tai nghe, nhưng sau chữ "vậy...." là không có chữ nào nữa.
Tên thiếu gia này là muốn thử thách kiên nhẫn của hắn sao? Lạc Thần Hi gấp muốn chết, nhưng vẫn giữ tư thái, lạnh nhạt hỏi, "Ngươi muốn nói gì?"
"...." Diệp Y nhìn Lạc Thần Hi, cảm giác rộn ràng hồi hộp này lại ngân lên trong tâm trí, khiến hắn tha thiết muốn ôm y, muốn gần y một chút....
Hắn, không bỏ được Lạc Thần Hi.
Dù bị coi là đống rác (Diệp Y bi thương: tại sao mối tình đầu của hắn lại có con mắt nhìn đời kì quái như thế?), thì Diệp Y vẫn muốn tẫn hết khả năng, biết đâu hắn có thể đả động y, khiến y đồng ý giao hảo thuần túy qua tinh thần với hắn?
Diệp Y tìm an ủi trong đau khổ: Lạc Thần Hi thích đóng vai cao lãnh thần tiên, y không dính khói lửa nhân gian như vậy thì yêu nhau trên tinh thần là quá phù hợp, hắn còn có chức năng làm gia vị giúp y ăn ngon, hữu dụng như vậy hẳn y sẽ chấp nhận....
Nhưng cứ tưởng tượng trong mắt Lạc Thần Hi mình rất thối rất xấu xí, thì hắn chỉ muốn khóc lên tuyệt vọng. Có ai sẽ chịu được cảnh ái nhân luôn nghĩ mình xấu mình thối, sẽ không gần gũi mình cũng vì mình xấu mình thối???
"Vậy...." Diệp Y cố gắng nói, "Vậy.... hình tượng xác chết của ta có quá tệ không?"
Gần đây nghĩ quá nhiều về vấn đề này, nên ngay cả khi ngồi nhìn Lạc Thần Hi ăn, trong đầu Diệp Y cũng liên tưởng đến hình ảnh Lạc Thần Hi đang nín thở ngồi ăn cạnh xác chết, lại nghĩ đến việc y rủ hắn ăn cũng chỉ vì hắn có năng lực giúp y ăn uống, chứ thực ra y chỉ ghê tởm muốn tránh xa hắn, biết đâu trong đầu y cũng đang chửi rủa hắn như hồi y chửi rủa Nguyệt Nhi?
...Vẫn biết là càng nghĩ sẽ càng đau lòng muốn khóc, nhưng Diệp Y vẫn không nhịn được nghĩ vậy.
Hắn để ý quá nhiều đến y, nên tự nhiên sẽ băn khoăn lo lắng về hình tượng của hắn trong mắt y.
Lạc Thần Hi nhìn người sống là xác chết, nhưng y cũng từng nói: với y ai ai cũng là xác chết, nhưng xác chết có nhiều loại, xét ra nữ chủ chưa phải cái xác ghê tởm nhất y từng gặp trong đời, mà điều ghê tởm nhất là y phải gần gũi nàng ta (Diệp Y đã loại Nguyệt Nhi khỏi danh sách tình địch: nàng ấy bây giờ chỉ muốn chạy xa khỏi một nam nhân nguy hiểm bị bất lực, còn Lạc Thần Hi thì ghim vào đầu chuyện nàng ta kinh khủng khiến y nôn nhiều thế nào), lúc đó y chỉ không để tâm nói, không đề cập đến hình tượng xác chết của hắn hay Hàn Trung. Giờ hắn muốn thử hỏi, biết đâu cái xác của hắn không quá thối rữa?
Nếu là hình tượng người chết kiểu như da trắng bệch không sinh khí – loại kiểu như an tường vừa mới chết, chết như đang ngủ ấy, thì... chết vậy cũng được.
Tại sao hắn lại phải nghĩ những vấn đề kì quái như vậy cơ chứ??? Đều tại Lạc Thần Hi quá quái dị mà nên. Trong đầu Diệp Y đã tưởng tượng đến hơn 80 kiểu chết cho mình rồi, hôm qua lúc mơ màng còn mơ thấy cái xác không đầu của mình đang giơ tay chào Lạc Thần Hi....
....Lạc Thần Hi đương nhiên không biết tư duy phong phú của Diệp Y. Nghe được câu hỏi như vậy, hắn lãnh đạm trả lời, "Không tệ."
Tiểu nhân trong đầu Lạc Thần Hi gào thét: Không tệ cái gì??? Bỏ mặt mũi đi!!! Mau nói ngươi thấy Diệp Y rất đáng yêu!! Nói ngươi thực ra cũng rất mong đợi cùng Diệp Y một hồi luyến ái!
Lạc Thần Hi không quen khen người, nói mấy lời bá đạo lãnh khốc thì y bật ra được ngay, còn mấy câu thế này...
Nghĩ một lúc y mới nói thêm, "Trong tất cả những người ta đã gặp, ngươi là dễ nhìn nhất."
"Dễ nhìn?" Ái tình xác thối bi thương của hắn có hi vọng sao?
"...Dễ nhìn." cảm thấy cứ thế này thì không được, Lạc Thần Hi điều chỉnh tư duy, giải thích thêm, "Năng lực của ta phụ thuộc vào 'tội' con người đã phạm, người càng vô tội, xác chết càng nguyên vẹn hoàn chỉnh."
"Của ta nguyên vẹn lắm sao?"
"Đúng, ngươi vô tội trong sạch như một hài tử còn trong bụng mẹ." Lạc Thần Hi đưa ra khen ngợi cao nhất có thể đưa, nếu nói được tiếp, y sẽ bật ra mấy câu như: ngươi là xinh đẹp đệ nhị thế giới, đệ nhất đương nhiên là ta. Ngươi không cần nghi ngờ điều đó, vì trong mắt ta, thế giới chỉ có hai ta là dạng người, còn lại đều là các xác chết chưa chịu nằm xuống để bị chôn.
"Như vậy....." Diệp Y căng thẳng lí nhí, "Lạc đại nhân, ngài có bao giờ....ý ta là ngài có muốn.... không phải, là..."
Là cái gì? Lạc Thần Hi muốn tức giận mắng bảo Diệp Y nói nhanh một chút, nhưng vẫn cố kiên nhẫn đợi tên này cố gắng rặn chữ xong,
"Ngài...Ta... Ngài..." Diệp Y bật ra, "Chúng ta có thể kết giao không?" Nếu ta sạch sẽ, ngài cũng không ngại nam nhân, thì chúng ta có thể thử không?
Lạc Thần Hi thầm nghĩ: Mãi ngươi mới nói được câu đó!
"Không phải kết giao làm bằng hữu!" Diệp Y đỏ mặt kêu, "Ta muốn nói là quan hệ luyến ái. Ngài có.... chấp nhận không?"
Diệp Y bối rối nhìn quanh, thấy mấy bông hoa dại màu trắng, liền nhanh chân vội vàng hái nó, hai tay đưa cho Lạc Thần Hi.
Bày tỏ tình cảm, nên có hoa, phải không?
Khác với tính sĩ diện coi ai yêu trước là thua trước của Lạc Thần Hi, Diệp Y xưa nay thích nữ nhân – nên y có tư tưởng cố chấp của nam tử hán, muốn mình sẽ là người tỏ tình trước, muốn mình sẽ là người bảo hộ sủng ái người kia.
Hắn dâng hoa cho người kia, nỗ lực nói, "Ta là nghiêm túc, ta sẽ tẫn toàn lực yêu ngươi. Có thể cho ta một cơ hội không?"
Được thỏa mãn tính sĩ diện (ta không phải người thua trước), Lạc Thần Hi trong lòng hân hoan vô cùng.
Nếu thánh điện có EQ của người thường, hẳn sẽ than thở: Chủ nhân đúng là tử sĩ diện, rõ ràng thích người kia thích muốn chết, nhưng vẫn quyết tâm bắt tên kia bày tỏ trước mới hài lòng. Ngài như vậy, ai bị ngài yêu thật là xui xẻo a!
**Chờ 1 chương của tác giả mà lâu quá T^T