Ăn no uống đủ, nhóm đại nhân lại tiếp tục đi dạo phố, Diệp Y cứ theo đúng tình tiết truyện dẫn họ đến một khu vực mua bán sầm uất, có đủ thứ kì trân ngoại quốc: Thương Hạ Cư. Đây là nơi trao đổi hàng hóa chủ yếu của người ngoại quốc với dân cư bản địa Triệu quốc, đương nhiên không thể sánh bằng những thứ bảo vật ngoại bang tiến cống lên hoàng gia, nhưng cũng đầy vật thú vị lạ mắt, có phần hấp dẫn hơn cả bảo khố hoàng gia.

Theo tình tiết truyện, họ sẽ đi đi, sau đó Nguyệt nhi thể hiện lòng nhân ái thương người khi cứu một con sói, con sói đó chính là nam nhị. Đây cũng là nhân vật yêu quái duy nhất trong truyện – theo tác giả giải thích, thì việc sói biến thành người này là do biến dị khi ăn phải thiên tài địa bảo Chu quả, nên cả thế giới của 'Đỗ Nguyệt Nhi NP thịt văn sử' chỉ có độc một mình nó đặc biệt như thế, không xuất hiện thêm mấy thứ yêu tinh khác nữa – do vậy, truyện vẫn giữ được khí chất cổ đại trung quốc cổ truyền thống, không biến thành huyền huyễn.

Đấy, hắn đã bảo rồi, đám nam chủ của nữ chính chẳng có ai là người bình thường cả, ngoài Mộ Dung Diệp Y ra thì tất cả không quái vật chỗ này thì cũng biến thái chỗ kia.

Nguyệt nhi đi trên đường, thu hút ánh mắt của mọi người, mỹ sắc của nàng thật sự là khuynh thế chi thành, hoa nhường nguyệt thẹn, theo tiểu thuyết miêu tả thì kĩ nghệ trên giường cũng là nhất lưu, kĩ nữ cũng phải chào thua, dù miệng hô không muốn nhưng cái miệng nhỏ bên dưới vẫn càng hấp càng chặt, tiếng kêu cứu như gợi tình đòi thêm nữa, dù có bao nhiêu đồ chơi nhét vào nhưng chỗ đó vẫn luôn chật hẹp mềm mại co dãn như của xử nữ. Tuyệt đối là mẫu nhân vật khiến người ta đã áp càng muốn áp thêm. Với vốn liếng cơ thể như thế, lại còn có tác giả gia cố hỗ trợ, Nguyệt nhi đã luôn là tâm điểm của mọi chú ý, đánh bật tất cả phái nữ khác để nắm được tâm của sáu nam chủ, còn chưa tính đến đám nam phụ pháo hôi.

Ái phi lại thấy một món đồ thú vị, lần này là một cái vòng tay, đúng là nữ nhân, luôn ngắm nghía hàng trang sức để làm đẹp. Hoàng đế sủng ái phi tử mua luôn, Diệp Y thả hồn theo gió nghĩ lung tung, kệ đám người kia tung hứng với nhau.

Hắn lơ đãng nhìn quanh, rồi mắt dính vào một viên đá quý hình tròn nhỏ như viên bi, dưới ánh nắng mặt trời chiếu xuống, nó phản chiếu sắc vàng, như đang tự mình tỏa sáng xinh đẹp.

Nữ nhân mới thích những thứ xinh đẹp, nam nhân sẽ không thích. Với tự ái sẵn có của một nam tử đầu đội trời chân đạp đất, hắn sẽ không lăn xả vào những vật xinh đẹp như cách con mèo lao vào sợi dây chuyển động. Hơn nữa, nếu bây giờ mua, Nguyệt phi kia chắc chắn sẽ ưa thích vật này, và 'Mộ Dung Diệp Y' nhất định sẽ đem tặng nó cho nữ tử trong mộng Đỗ Nguyệt Nhi, mà hắn không muốn tặng món mình thích cho kẻ mình không thích.

Hắn không mua, nhưng không tự nhận ra mình cứ nhìn chằm chằm nó.

Hàn Trung nhìn vẻ mặt khao khát quá rõ ràng của thiếu gia, rõ ràng thích vật đó nhưng không mở miệng nói, dù vậy nhãn thần vẫn biểu lộ ý nghĩ, không hề rời mắt khỏi thứ mình thích, thỉnh thoảng liếc nhìn hắn nhưng thấy hắn nhìn lại lại vội quay đi... Rõ ràng là đang âm thầm gào thét "Mua cho ta đi!!!!! Ta muốn nó!!!!"

Nữ nhân thích đồ trang điểm, thiếu gia thích những thứ xinh đẹp lấp lánh tinh mỹ.... hắn thoáng tự hỏi không biết sau này thiếu gia sẽ cưới thê tử như thế nào? Thiếu gia thích dựa dẫm làm nũng được người khác hầu hạ, không thể chịu khổ, bị thương một chút là kêu ầm lên.... hình như không phải mẫu phu quân đáng tin cậy với phái nữ lắm.

Thấy những người kia chuẩn bị đi, thiếu gia cũng đi cùng, Hàn Trung nhanh bám theo sau, trước khi đi hắn liếc nhìn lại món đồ thiếu gia thích, nhớ kĩ hình dáng chất liệu của nó, để nếu lỡ không mua được thì hắn cũng có thể yêu cầu thợ làm lại một viên y hệt.

Không phải Hàn Trung không muốn mua ngay cho thiếu gia, nhưng, hắn không mang nhiều bạc. Ban nãy hắn đã đưa mắt hỏi ý với Liên Hà, nàng ấy cũng lắc đầu xấu hổ tỏ ra mình không có.

Ban nãy vào tiệm ăn, thiếu gia muốn chứng tỏ đạo đãi khách nên đã là người trả tiền. Cộng thêm bình thường khi ra ngoài thiếu gia chỉ đi bộ hai vòng trước cửa thành rồi về phủ nằm dài trên giường lót nệm, bảo Liên Hà và hắn quạt mát lấy canh hạt sen ra uống để giải nóng nắng khi ra ngoài ban nãy. Hắn nghĩ hôm nay cũng chỉ đi hai vòng như trước nên không mang theo bạc...

Hắn để thiếu gia thất vọng rồi. Hàn Trung tự thấy chán ghét mình.

Mộ Dung Diệp Y không biết khát vọng muốn mua viên ngọc xinh đẹp kia đã bị phát hiện thẳng thừng, chỉ có thể ôm tiếc nuối mong lão bản giấu nó kĩ kĩ một tí, ra giá cao một chút, đừng để ai khác mua mất.

Diệp Y đi mấy bước theo sau hoàng đế, rồi lại ngoái nhìn viên đá quý phát sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.

Triệu đế dừng chân, rồi dưới ánh mắt khó hiểu của Nguyệt phi, Diệp Y và những người khác, y thẳng băng một đường quay lại đi tới chỗ lão bản, vứt một tờ ngân phiếu, tay chộp lấy viên đá quý Diệp Y đã nhìn nãy giờ, "Ta mua cái này!"

"Vâng vâng, đa tạ khách quan!" Lão bản cười như nở hoa trên mặt, trong khi mặt Diệp Y dài ra muốn khóc, tên hoàng đế khốn kiếp, chọn thứ khác tặng nàng ta cũng được mà, sao lại chọn đúng thứ đó!!!!!!

Triệu đế quay lại, đi tới chỗ họ, rồi nhìn kẻ đang nhìn hắn đầy ủy khuất, quẳng viên ngọc cho y, lạnh nhạt nói, "Thích gì thì nói ra, ta không thiếu tiền."

Diệp Y theo phản xạ bắt lấy viên ngọc, nhìn nó tỏa sáng trong tay mình, rồi ngơ ngác nhìn tên hoàng đế đã quay lưng về phía hắn nhanh bước đi. Miệng phản xạ nói, "Đa tạ công tử."

Y mua cho hắn?

"Mộ Dung công tử, nó đẹp quá!"

Hắn biết ngay mà.

"Cho ta được không?" Đỗ Nguyệt Nhi chớp chớp đôi lông mi dài, mị lực bắn thẳng vào hắn.

Với tư cách 'Mộ Dung Diệp Y' – nam chủ số 6 si tình với nàng, hắn chỉ có thể nhịn đau, cảm thấy mặt mình khó lắm mới không nhăn lại khổ sở khi ôn nhu đưa nó cho nàng, "Nàng thích là tốt rồi."

Để bảo toàn kịch tính, bảo vệ năng lực 'biết trước tương lai', để quay về thế giới cũ, hắn buộc phải thể hiện tốt tình cảm của 'Mộ Dung Diệp Y' với Đỗ Nguyệt Nhi.

Hắn nghe tên hoàng đế hừ lạnh một tiếng, hắn liếc nhìn y, y đang nhìn hắn đầy giận dữ, cảm tưởng như nếu được y sẽ cầm kiếm băm hắn ra làm mấy khúc.

Tình địch với nhau, biểu hiện thế mới là bình thường. Chắc ban nãy đi nắng bị nóng đầu nên y mới nổi hứng mua ngọc cho hắn.

***

Mộ Dung Diệp Y tự hỏi thiên lý ở đâu, tại sao đám người này lại nhảy ra vào lúc này? Đất diễn của các ngươi là ở màn sau cơ mà?

Thấy mặt hắn tái đi, Hàn Trung hiểu lầm rằng hắn đang sợ hãi, nhanh bước đến chắn trước hắn với tư thế chiến đấu bảo hộ tiêu chuẩn, mặt đanh lại đầy sát khí, mắt bắn ra từng đạo hàn quang với khí thế 'dám lại gần thiếu gia ta sẽ phanh thây ngươi'.

Nhưng chưa cần y làm gì thì vị tướng quân và tổng quản thị vệ trong cung đã giải quyết xong đám côn đồ ngu xuẩn không biết tự lượng sức.

"Công tử, xử lý chúng thế nào?"

Triệu Hiên Viên lạnh lùng nói, hàn khí tỏa ra khiến xung quanh rét lạnh, "Trói lại, giao cho Hình bộ xử lí."

Diệp Y thầm cảm khái tên này vẫn còn là minh quân, khi đã thành bạo quân, thành 'Triệu Hiên Viên' nam chủ một điên tình vì Nguyệt Nhi, y tuyệt đối sẽ hạ lệnh xử tử lăng trì trước dân chúng.

Mộ Dung Diệp Y cảm khái xong liền nhớ tới chính sự, vội vàng chân chó chạy tới cạnh hoàng đế phi tần, giọng đầy nịnh nọt, mắt híp lại chào mới, "Công tử tiểu thư, nghe nói ở Nga Lệ Đường đang bày bán vài vật rất hấp dẫn, chúng ta..."

"Không đi nữa." Triệu đế rít lên giận dữ, "Trật tự kinh thành như vậy, còn đi cái gì."

Cơn giận của đế vương không phải ai cũng hứng được. Diệp Y im lặng lau mồ hôi rút lui, Nguyệt Nhi nhanh trấn an hoàng đế, dưới vỗ về của mỹ nhân, nét mặt đế vương đã đỡ hơn.

Diệp Y chửi rủa trong lòng, rồi thấy đám côn đồ bị trói không ai nhìn, chúng đã bị đánh ngất xỉu, Mộ Dung Diệp Y trước ánh mắt khó hiểu của Hàn Trung và Liên Hà, len lén chạy tới đá đạp cho chúng mấy đá, mặt mày hung tợn đến như không phải công tử thế gia.

Bọn khốn, đất diễn của các ngươi ở sau kia mà!

Đá.

Nhảy ra giữa chừng thế này bảo ta phải làm sao!

Đá.

Ta mà không về nhà được thì sẽ bảo Hàn Trung ném các ngươi cho cá ăn.

"Á!" Một kẻ bị trói hơi lỏng, vùng thoát ra, vung tay đấm Diệp Y, Diệp Y bị đấm bay một đoạn, thấy mình được đỡ trong một lồng ngực kiện mỹ đầy lực lượng, phản xạ ngầng đầu lên, thấy đế vương đang nhìn xuống hắn, mắt ánh lên lo lắng, nhưng nét lo lắng lập tức biến mất, chuyển thành thịnh nộ vô cùng, gầm lên "Mộ Dung Diệp Y!!!!!!"

Hắn bị gầm đến điếc tai, ngơ ngác ôm bụng chỗ vừa bị đấm, mắt thấy Hàn Trung nổi giận chém tứ chi côn đồ, biến gã thành một cục thịt đẫm máu gào khóc...

Hảo đau. Bụng thật đau, Diệp Y cố gắng vận dụng cái gọi là nội lực của mình, trước khi hắn xuyên đến đây, Mộ Dung Diệp Y có tập qua võ nghệ, cũng có chút nội lực, nhưng đến phiên hắn thì có cố gắng cũng không cảm giác được thứ đó, giờ vào lúc nguy cấp cũng chẳng thấy nội lực đâu.

Hắn đau, nhưng vẫn nhớ chính sự, "Đi Nga Lệ Đường..."

"Đi cái gì?" Lại bị mắng nữa. Diệp Y rụt cổ lại, gượng đứng lên, tay Triệu đế đang nắm cánh tay hắn có chút bóp xuống không cho đi, nhưng rồi chậm rãi thả lỏng ra. Hắn yếu ớt đứng dậy, chưa cần gọi đã thấy Hàn Trung lao đến đỡ hắn, hắn vẫn không quên lầm bầm, "Phải đi Nga Lệ..."

Hàn Trung ngắt lời hắn, "Thiếu gia, ngài cố chịu một chút, thuộc hạ lập tức đưa ngài đi tìm đại phu." Nói xong ôm hắn theo kiểu công chúa ôm, lao vút về hướng Mộ Dung phủ. Triệu đế cũng bay theo, trước khi đi phân phó thị vệ và tướng quân bảo hộ Nguyệt phi đến Mộ Dung phủ sau.

Bản năng ôm lấy thân người kia vì sợ bị rơi xuống, Diệp Y nghe tiếng trái tim Hàn Trung đập dồn dập, cảm nhận thân nhiệt nóng bỏng, ngửi mùi cơ thể y, chỉ cảm thấy ủy khuất đến tột độ.

Chuyện quái gì thế này? Hắn chỉ tức mình bỏ đá xuống giếng đạp chúng mấy cái thôi mà? Kịch bản hoàn hảo chạy đâu rồi?

***

Theo đúng kịch tính câu truyện, Đỗ Nguyệt Nhi sẽ cùng hoàng đế đến Nga Lệ đường, thấy một con hắc lang bị ngược đãi trong đó. Nữ chủ sẽ phát huy tinh thần thánh mẫu mua lại con lang, giải cứu nó khỏi bể khổ. Nhưng cũng chính vì vung tiền khi mua lang mà họ bị một đám lưu manh chú ý vây đánh, hoàng đế phát huy thần dũng đánh bay kẻ xấu, bảo vệ mỹ nhân. Con lang cũng tiến cung trung thành với nữ chủ.

Nói tóm tắt là thế, nhưng nội dung đó bay đâu rồi? Nam chủ nữ chủ không chịu đến Nga Lệ đường, lưu manh nhảy ra quá sớm, Diệp Y nằm trên giường toàn thân nhức mỏi chỉ muốn chửi ầm lên, mỗi người đều phải biết vai diễn của mình chứ? Hắn mà là đạo diễn thì đã đuổi việc chúng từ lâu rồi.

"Đại phu, tình hình thế nào?"

Đại phu vuốt râu dáng điệu rất uy nghiêm, đặt tay hắn lại xuống giường rồi nói, "Nội tạng bị chấn động, cần tĩnh dưỡng một thời gian, trong một tháng tới chú ý đừng ra ngoài. Ta sẽ kê một đơn thuốc, ngươi cứ sắc theo đó."

Liên Hà vâng dạ, nói xong, đại phu không nhịn được thêm một câu, "Đại thiếu gia, ngài cũng cần giữ gìn cơ thể hơn, mấy hôm trước tay bị sưng tấy hỏa khí gia thân, hôm nay lại bị đánh thương nội tạng, cứ tiếp tục như thế thiếu phu nhân và lão gia sẽ đau lòng lắm."

Mộ Dung Diệp Y là đại thiếu gia duy nhất của Mộ Dung gia, từ nhỏ đã phấn điêu ngọc hài, dễ thương ngoan ngoãn, được người trong Mộ Dung phủ sủng như trân bảo, đại phu này theo chân Mộ Dung phủ, cũng đã nhìn thiếu gia này lớn lên, thấy y bị thương đau đớn, lão cũng khó chịu trong lòng.

Đại phu khuyên nhủ vài câu rồi đi, lão vừa đi, Diệp Y liền lấy lại tinh thần, nhỏm người dậy, nhưng vừa nâng thân dậy lại thấy bụng đau nhói, nhanh nằm xuống, cử chỉ này khiến Hàn Trung cau mày nhưng không nói gì, Triệu đế càng trực tiếp nói giọng giận dữ, "Ngươi còn định gây chuyện gì nữa? Ngoan ngoãn nằm xuống nghỉ đi."

"Chúng ta cần đi Nga Lệ đường...." Hắn ban đầu to giọng, nhưng trước ánh mắt đáng sợ của Triệu đế thì giọng nhỏ dần, đến chữ 'đường' thì chỉ còn lí nhí.

"Mộ Dung công tử, không cần vội vàng như thế." Nguyệt nhi đã ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt to nhìn hắn đầy đau lòng, "Ngài thế này còn đi được sao?" tay nắm lấy tay hắn.

Triệu Hiên Viên đứng phắt dậy, lệ khí như ác ma giật tay nàng ra. Khóe miệng Diệp Y co giật muốn nói lại thôi, là nàng nắm tay ta đâu phải ta nắm tay nàng, sao lại nhìn ta giận dữ như thế?

"Ngài muốn đi chỗ đó có việc gì vậy?" Hàn Trung hỏi trong khi Liên Hà ôn nhu lau mồ hôi cho hắn.

Diệp Y trả lời, "Ở đó có con hắc lang, ta nghĩ Nguyệt phi sẽ thích...." Tướng công tương lai, yêu thích cực kì ấy chứ.

Nguyệt nhi cau mày, "Hắc lang? Sao công tử nghĩ ta thích chứ? Ta không thích lang."

Hắn biết nàng ta không thích lang, ban đầu Đỗ Nguyệt Nhi mua nó cũng vì chất thánh mẫu phát tác, chứ người bình thường có ai chịu nuôi động vật có thể ăn thịt mình như thế.

Hắn vẫn cố vớt vát, hi vọng có thể khiến nàng ta xúc động tuôn trào đi mua lang, "Con vật ấy rất đáng thương."

"Ta không thích." Nàng ta lắc đầu, trâm cài theo cử động của đầu đu đưa, suối tóc chuyển động vô cùng bắt mắt.

Không thích gì?? Sau này ai sẽ là người nằm dưới nó miệng kêu dâm ngữ "AAAA." "Không... quá nhanh..."....??? Diệp Y phỉ nhổ trong đầu, bề ngoài vẫn cố gắng cứu vãn kịch tính, "Nguyệt phi—"

"Chúng ta đi." Triệu Hiên Viên ra lệnh, nhanh lôi nữ chủ và cả hi vọng bảo vệ kịch tính của hắn đi mất. Trước khi đi còn hạ lệnh cấm Mộ Dung Diệp Y ra khỏi cửa trong một tháng, nếu hắn ra ngoài là kháng chỉ, đại hình hầu hạ!

Thế này là sao??????

Diệp Y u sầu ngồi trên giường, biểu tình đau khổ nhìn bát thuốc,

" Hàn Trung, ngươi đi Nga Lệ đường mua con lang đó cho ta."

Hàn Trung mặt không cảm xúc bình thản nói, "Thiếu gia, đừng lảng sang chuyện khác."

".... Ta sẽ uống! Nhưng ngươi phải đi mua nó ngay."

"Ngài uống xong trước mắt ta ta sẽ đi."

Sao Hàn Trung hiểu hắn như thế? Mệnh hắn thật khổ a....

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện