Lúc Diệp Y tỉnh dậy thì Triệu Hiên Viên đã sớm lâm triều, hắn theo phong thư y để lại, cải trang làm thái giám, cầm ngọc bài của hoàng đế để qua khỏi thị vệ tra xét, cứ thế chuồn khỏi cung, khi về nhà, đập vào mắt là bản mặt băng sương của Hàn Trung.
"Ngài làm gì trong cung cả đêm?" Chữ 'cả đêm' y đặc biệt nhấn mạnh.
"Bệ hạ giữ ta lại trò chuyện." Hắn nói ngắn gọn.
Ánh mắt Hàn Trung tràn đầy không tin, nhưng cũng không nghĩ được bằng chứng gì để phủ nhận lời hắn nói nên cũng đành thôi. Diệp Y thầm may mắn vì mình đã không mặc y bào của Triệu Hiên Viên, không mang theo chứng cớ lồ lộ đó về. May mà trang phục của hắn khô nhanh.
Mà ngẫm lại, thì Triệu Hiên Viên cứu hắn? Lúc đó hắn bất tỉnh ngộp nước, vậy y có hô hấp nhân tạo cho hắn không?
Theo lí thuyết, thời cổ đại sẽ không có mấy thứ như 'hô hấp nhân tạo', nhưng đây là truyện thịt văn, tác giả đương nhiên vui vẻ thiết kế ra một cơ hội vô cùng tốt để hai bên quang minh chính đại hôn nhau.
Nếu thế, thì nụ hôn đầu của hắn, coi như đã dâng cho y?
Dâng cho một nam tử?
!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Diệp Y lập tức nhìn sang Liên Hà, nghĩ xem có nên bảo Liên Hà hôn mình một cái để xóa dấu vết tên kia không....
***
Cuối cùng ý tưởng hôn người khác để xóa dấu vết đã không thành. Phần vì hắn tự thấy phận mình đã đủ khổ không thể cướp luôn cái hôn đầu của một cô nương vô tội, dẫu cô nương vô tội ấy yêu hắn vô cùng, hoàn toàn có phong thái nếu hắn mở miệng thì Liên Hà có thể cởi đồ nằm trên giường cho hắn ăn, phần khác vì.... uhm thì đó vẫn chưa gọi là hôn, đó là 'hô hấp nhân tạo', dẫu có là môi kề môi thì vẫn chưa thể tính là hôn, Diệp Y cứ tự nhủ như thế.
Ừ thì cũng chỉ có thể tự an ủi vậy thôi chứ biết làm thế nào. Chẳng lẽ lu loa lên bắt đền Triệu Hiên Viên?
Diệp Y nghĩ nghĩ, nếu là nữ nhân có khi hắn buộc phải kết hôn với y rồi, may mà hắn là nam nhân, không phải để ý vấn đề 'danh tiết' lắm.
Chỉ là sau việc này, e hình ảnh của hắn trong mắt hoàng đế đã từ 'kì quái' chuyển sang 'vô cùng kì quặc', liệu có thể mở miệng xin xỏ y Ngũ giác đài được không a? Ban đầu đến tạ tội, cuối cùng thành gây phiền cho y, cũng may vị đế vương anh minh kia dường như quên khuấy rồi, chẳng nhắc đến tội lỗi của hắn nữa.
Diệp Y băn khoăn cố gắng nhớ lại cốt truyện, xem có chi tiết nào có thể lợi dụng được không, nhưng hắn sớm không có thời gian ngẫm nghĩ nữa, vì một người bạn sắp sửa rời đi.
"Ngươi sắp đi?"
Diệp Y nhẹ giọng hỏi, Trương Hàm nhíu mày, cốc đầu hắn một cái, "Cần gì mặt u ám thế? Ta về nước chứ có chết đâu, không cần ngươi sớm khóc tang ta."
"...."
"Không sao đâu a, ta sẽ gửi thật nhiều thư cho ngươi."
"...."
"Buồn cái gì? Có phải là chia xa vĩnh viễn đâu, ta sẽ còn đến đây chơi nữa a. Khi đó còn cần ngươi làm người dẫn đường, dẫn ta xem hết cảnh đẹp kinh thành đó." Y vỗ vai hắn nói, rồi thở dài, "Lần này xem mặt Nguyệt phi chưa thành, chán thật."
Mắt Diệp Y chớp chớp, Nguyệt phi? Hắn có nên.... nhưng Diệp Y lập tức gạt đi ý nghĩ đấy, hắn không thể dẫn Trương Hàm vào cung, cũng không thể mang được Nguyệt Nhi ra cung, hắn không thể thực hiện mong muốn của Trương Hàm.
Mà hắn cảm thấy tốt nhất Trương Hàm không nên thấy Nguyệt phi, vì hào quang nữ chủ tỏa vạn trượng, lỡ thấy nàng y lại yêu nàng, e sẽ sa vào vũng bùn thành một pháo hôi công.
Y rút ra một cuốn sách, lấy sách gõ đầu cậu, "Diệp Y ngốc ngốc, quà cho ngươi này."
Sao lại lấy quà gõ đầu hắn? Diệp Y xị mặt, cầm sách, sách tên 'Y thư sơ lược', mở ra thấy một số loại dược liệu và cách sử dụng. Trương Hàm nhìn hắn lật sách, nói, "Trong này là những kiến thức cơ bản nhập môn về việc dụng độc, ngươi nên bắt đầu từ nó. Ta phải lùng mãi mới mua được nó a."
"...Cảm ơn ngươi."
"Không có chi." y nhét một miếng băng cao vào miệng, mặt lập tức mang vẻ thỏa mãn, "Ăn ngon a, ở Đoan Mộc quốc không có món này."
Hắn nhìn đĩa băng cao, nhớ ra, Đoan Mộc quốc là quốc gia không có băng tuyết, gần như luôn là tiết trời mùa xuân, không phân làm bốn mùa rõ rệt như Triệu quốc.
Trong nguyên tác, nữ chủ Nguyệt nhi thích ăn dưa ướp lạnh, nên Cẩn vương đã dùng bao nhân lực để mang được món ăn nàng thích từ ngoại quốc về.
***
Ngày Trương Hàm đi, Diệp Y ra tiễn, hắn nhìn thương đội đã nai nịt gọn gàng, thấy y đã chuẩn bị đầy đủ, chuẩn bị đi.
Trước khi đi, Trương Hàm thân mật ôm hắn một cái, nói, 'Tạm biệt' rồi lên ngựa đi. Hắn ngẩn ngơ nhìn theo y cho đến khi khuất hẳn.
"Thiếu gia, nên về thôi." Hàn Trung nói, hắn gật đầu, đi về.
Khi về phòng, hắn lập tức lấy mảnh giấy ra, ban nãy khi ôm hắn, Trương Hàm đã lén nhét nó vào trong áo hắn.
Trong giấy viết,
Diệp Y, khi cần giúp đỡ, hãy đến cửa hiệu Trương Kí ở đường Phúc Lai trong thành, nói với chủ tiệm: Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang.
Nhớ thiêu thư sau khi đọc xong.
Hắn lật qua lật lại, không thấy viết gì nữa, Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang? Mật khẩu kiểu gì mà đầy mùi tiên hiệp vậy? Sao y phải tỏ ra bí mật như thế?
Mà y đã hứa hẹn là sẽ viết thư cho hắn, nếu cần giúp đỡ gì, hắn có thể viết thư cho y mà.
Diệp Y nghĩ một hồi rồi hiểu ra, quãng đường từ Triệu quốc đến Đoan Mộc quốc, theo đường chuyển thư bình thường sẽ tốn gần một tháng, giả sử hắn có việc, thì chuyển thư qua lại với y đã tốn tầm hai tháng, việc nghiêm trọng qua hai tháng đã chẳng còn nghiêm trọng nữa rồi.
Mà Trương Hàm từng nói, việc quan trọng đừng viết qua thư, y không bao giờ viết những thông tin kinh thương hàng hóa qua thư cả.
Cửa hiệu Trương Kí? Diệp Y ghi nhớ điều này trong đầu, mắt nhìn ngọn lửa vàng nuốt dần lá thư, hắn tin tưởng Trương Hàm, nếu thật sự có việc gì, hắn sẽ tìm đến đó.
Bằng hữu.... Sau này, khi cùng Nguyệt Nhi đến Đoan Mộc quốc, hắn sẽ cần nhờ y nhiều chuyện đây.
***
Phần tiếp theo là đất diễn của Triệu Hiên Viên và đám triều thần, nhân vật mình đóng không hề xuất hiện, nên Diệp Y đang muốn dùng khoảng thời gian đó để tạm thời nghỉ ngơi, thời gian rảnh rỗi sẽ dùng để nghiên cứu quyển độc thuật căn bản, nỗ lực nhằm tạo đủ năng lực phòng thân cho mình, vì ngay khi Hiên Viên hắc hóa, Nguyệt Nhi bỏ trốn thành công, thì hắn đây cũng sẽ phải lon ton theo nàng chạy trốn.
Cốt truyện nguyên bản là Mộ Dung Diệp Y vì yêu nên muốn bảo vệ Nguyệt Nhi, còn thực tại bây giờ là hắn muốn đi cùng để đảm bảo an toàn cho nàng ta, nhân tiện lên đường gặp tiếp nam chủ tam.
Diệp Y biết kịch tính đã tan tành, vì về nhà là mục tiêu quan trọng nhất của hắn, nên hắn cũng không thể đánh cuộc việc về nhà vào định luật 'bất tử cho nhân vật chính', nếu lỡ nàng ta làm sao thì hắn đây chỉ có nước khóc chết theo nàng ta.
Dẫu vậy, Diệp Y vẫn cảm thấy công cuộc đi cùng Nguyệt Nhi thật u ám, chẳng biết hắn bảo vệ nổi nàng không hay lại bồi cả cái mạng mình vào.
Hắn định thế, tạm thời sẽ nghỉ ngơi một chút, trước khi đối đầu với đủ loại phiền phức khi bỏ trốn.
Dẫu vậy, trời không chiều lòng người.
Mặt Diệp Y hiện rõ chữ 'Ta không chào đón ngươi' khi thấy vị bệ hạ đáng ra nên đại chiến tưng bừng với triều thần đến Mộ Dung phủ.
"Ngươi không thích thấy ta?" Triệu Hiên Viên cau mày, rõ ràng đang phật ý. Hắn theo bản năng đáp, "Không ạ, được thấy ngài là vinh hạnh của ta."
Hừm hừm, ngươi đến đây làm cái quái gì? Cút đi cho nước nó trong. Diệp Y thầm lầm bầm trong lòng.
***
Chẳng hiểu sao mà tên kia vẫn nhớ việc hắn đã từng tự nguyện làm hướng dẫn viên mang y và Nguyệt Nhi thưởng lãm cảnh đẹp kinh thành, nên giờ y cứ dựa vào cam đoan ấy mà đến tìm hắn, bắt hắn dẫn đường đưa y giải sầu.
Diệp Y nhận mệnh dẫn hoàng đế qua trái qua phải, cố tình dẫn y đến những nơi buồn chán nhằm khiến y chán nhanh cút về cung, nhưng không hiểu sao, giờ y lại rất kiên nhẫn, có thể cùng hắn ngồi đần ra câu cá.
Đúng, câu cá, đây là việc chán nhất Diệp Y nghĩ ra được lúc này. Cứ ngồi đần ra ôm cần, nhìn nước nhìn trời, chẳng biết bao giờ cá mới cắn câu... cá nhân Diệp Y chẳng bao giờ đủ kiên nhẫn câu cá, nên cứ theo sở ghét của mình lôi Triệu Hiên Viên đến đó.
Hai người ngáp ngắn ngáp dài, không, đó chỉ là mô tả hình tượng, Diệp Y dù buồn ngủ nhưng vẫn không đến mức ngáp dài rõ rệt trước mặt hoàng đế, còn vị hoàng đế kia đúng là hoàng đế, việc nhàm chán thế này mà vẫn nghiêm túc chuyên chú được, ánh mắt y nhìn mặt nước với phao mồi cứ như đang nhìn đại quân đánh trận.
Hai người.... y không mang theo cận vệ, không mang theo thái giám, chỉ một mình gặp hắn, việc chán thế này cũng sẵn sàng phụng bồi hắn, Diệp Y thoáng cảm thấy y hình như có mục đích gì đó, không đơn giản là muốn tham quan vẻ trù phú của kinh thành.
Hai người ngồi ngắm mặt hồ thi thoảng gợn sóng lăn tăn một lúc, rồi y đột nhiên lên tiếng...
"Trò chuyện với ta một chút, được không Diệp Y?"
Hắn có thể nói không không? Đương nhiên phải đồng ý rồi.
"Ta cảm thấy rất hỗn loạn, sống đơn giản như ngươi thật tốt."
"...."
"Hoàng vị cao, nhưng rất lạnh, vạn chúng chú mục, không được sai sót. Còn ngươi, phiền não lớn nhất của ngươi chắc chỉ là hàng hóa không bán hết..." Y cười nói. Nụ cười rất buồn bã.
Diệp Y chỉ biết im lặng, cậu biết, y lúc này cần là một người lắng nghe, không phải tranh luận, không phải góp ý, y chỉ cần người nghe và hiểu y thôi.
Nhưng tại sao lại tìm hắn? Diệp Y phiền não nghĩ, sao không đi trút bầu tâm sự với Nguyệt nhi nữ thần đi? Họ có quen thân đến mức vậy đâu.
"Ta yêu nàng, thật sự rất yêu nàng, nhưng ta không được phép yêu nàng, họ muốn ta giết nàng. Diệp Y, nếu là ngươi ngươi sẽ làm gì, ngươi sẽ làm gì khi tình yêu của ngươi bị phụ mẫu phản đối? Ngươi sẽ chọn thân tình hay ái tình? Ngươi sẽ chọn trách nhiệm với gia tộc hay tư tình của bản thân?"
Hắn trầm mặc rồi nói, "Ta sẽ cố để vẹn toàn đôi bên, nhưng nếu không thể, ta sẽ chọn làm sao để bản thân không hối hận...."
Y cười, rồi không nói về việc đó nữa, chuyển sang kể truyện cổ tích.
"Một đêm đông một hài tử ra đời, hài tử ấy ngây thơ như ngươi vậy, đã luôn quấn quanh mẫu thân phụ thân, nỗ lực học tập mong được họ khen ngợi, háo hức nhìn bụng những tiểu thiếp khác dần nhô lên, đã hỏi mọi người xem bao giờ đứa bé ấy ra đời, bao giờ y có đệ đệ muội muội cùng chơi.... nhưng đệ đệ muội muội của y luôn tan biến.
Một đêm xuân, trăm hoa đua nở, hài tử ấy ôm muội muội trong tay, nhìn sinh mệnh của muội muội dần tan biến, các thái y đều nói muội muội bị phong hàn, tiểu thiếp mẫu thân của muội muội chỉ lạnh nhạt nhìn muội muội chết dần, phụ thân nhìn qua rồi nói chuẩn bị hậu sự.... hài tử ấy là người duy nhất đã khóc thương cho muội muội, sau đó bị mắng vì thái tử không được khóc."
Y chuyển từ kể cổ tích sang tự thuật luôn rồi, Diệp Y thoáng nghĩ, nhưng lại tiếp tục tập trung nghe.
Quá khứ của y... của một hoàng đế.... Hắn thở dài, Triệu Hiên Viên thật ra rất thiện lương, y sinh ra trong hoàng tộc vốn đã là sai lầm, hoàng tộc đã ép y sớm trưởng thành, đã ép y không còn là hài tử, đã chất gánh nặng trách nhiệm lên vai y, khiến y không thể làm chính mình.
"Hài tử ấy đặt mục tiêu rất cơ bản rất lí tưởng của một thái tử, đó là làm minh quân thiên cổ, học cách trị quốc, cách khống chế lòng người, dần nhận ra những nhơ bẩn trong chốn thâm cung. A, hoàng cung không sạch sẽ hào nhoáng như vẻ ngoài đâu Diệp Y, triều chính không toàn những vị lương thần đâu, nó rất tồi tệ, rất.... thối nát, hoàng đế không phải muốn làm gì thì làm như dân chúng nghĩ đâu...."
"Hài tử ấy dần trưởng thành, đã quên đi những ngây thơ thuở bé, nhưng vẫn nhớ mục tiêu phải thành minh quân. Nhưng giờ.... ta phải làm sao đây Diệp Y, ta không thể giết nàng, nhưng mẫu hậu và triều thần sẽ không để yên cho nàng, ngày trước mẫu hậu ta có thị tộc cao quý đứng sau ủng hộ, còn nàng đơn độc, không có ai ngoài ta cả... Không ai bảo vệ nàng ngoài ta, ta không thể bỏ rơi nàng, ta không thể. Diệp Y, ta không thể."
"....."
"Ta luôn lấy 'minh quân' làm tiêu chuẩn cho hành động của mình, từ khi đăng vị đến nay, chỉ có hai lần ta làm theo ý mình, bất chấp phản đối của triều thần." Y nhìn hắn, "Là phong phi cho Nguyệt Nhi, và chèn ép thương nghiệp vì ngươi."
Diệp Y ngẩn ra, mơ hồ cảm giác.... hình như ý y bảo là y đã coi hắn quan trọng ngang ngang tầm Nguyệt nhi, nếu không ngang hàng thì cũng không đến mức là con kiến trong lòng y?
Diệp Y nhìn y, y đang cúi đầu nên không thể thấy biểu cảm, có vẻ y hơi ngại ngần vì đã nói ra lời như thế.
Y không nói dối, vậy...
Diệp Y cảm thấy trí óc không đủ dùng, đầu vô tình nhớ đến câu hỏi đã làm khó bao nam nhân trong mọi thời đại: Nếu mẹ và vợ cùng rơi xuống nước mà ngươi chỉ có thể cứu một người, ngươi sẽ cứu ai?
Tuy hắn và Nguyệt Nhi căn bản không thể so sánh với nhau, nhưng hắn chợt nghĩ, Nếu hắn và Nguyệt Nhi cùng rơi xuống nước mà y chỉ có thể cứu một người, y sẽ cứu ai?