Vết sẹo kia kéo dài từ bên tai đến xuống gò má, vừa nhìn là biết bị vật sắc bén làm ra, tuy rằng có tóc che nhưng vẫn dễ dàng nhìn thấy

Nội tâm Lý Hà Hoa chửi thề một tiếng, thầm nói không xong, mặt cô nương này chẳng lẽ cũng là kiệt tác của nguyên chủ? Chẳng lẽ nàng lại phải bồi thường? Trời ơi đây nếu thật là kiệt tác của nguyên chủ thì thật là tội lỗi, ở cổ đại dung nhan nữ tử quá trọng yếu. Nếu trên mặt có vết sẹo vậy khẳng định rất khó coi, như vậy thì tương đương hại cả đời cô nương người ta rồi.

Nội Tâm Lý Hà Hoa muốn quỳ lạy nguyên chủ, thiếu chút nữa phải che mặt chạy trốn, nhưng vì hỏi thăm người nhà mẹ đẻ ở đâu vẫn phải căng da đầu ở lại.

Lý Hà Hoa không dám nhìn mặt tiểu cô nương kia, chỉ nhìn Ngô Phương nói: "Ta chính là phải đi về nhà mẹ đẻ, làm sao hả?"


Ngô Phương thấy Lý Hà Hoa bị hưu còn kiêu ngạo như vậy, bà ta liền tức điên lên: "Người là một nương tử bị bỏ rơi còn dám kiêu ngạo như vậy, người nhà mẹ đẻ ngươi còn có thể muốn ngươi sao? Nực cười! Đến lúc đó ta xem ngươi còn kiêu ngạo như thế nào được."

Tròng mắt Lý Hà Hoa xoay chuyển, bất động thanh sắc nói: "Người nhà mẹ đẻ của ta làm sao không cần ta chứ? Ta đây liền về nhà cho ngươi xem."

Ngô Phương trào phúng mà nhếch khóe miệng: "Vậy người đi đi, người đi về hướng này làm gì? Nhà mẹ đẻ của ngươi chuyển nhà từ khi nào vậy? Ta thấy ngươi là không có mặt mũi trở về phải không?"

Lúc này Lý Hà Hoa đã biết nàng đi nhầm hướng rồi, nhưng mà đây là cơ hội tốt.

Lý Hà Hoa làm bộ xấu hổ buồn bực khi bị bắt thóp, vội quát lớn: "Ta chính là đi về nhà mẹ đẻ, vì sao ta không dám trở về. Ngươi làm sao mà biết ta đây không phải là đang về nhà mẹ đẻ. Ta có thể không biết nhà mẹ đẻ ta ở đâu sao?"


Ngô Phương tin chắc rằng mình đã nhìn thấu tâm tư của Lý Hà Hoa, vì vậy liền ha ha cười: "Ta không biết ư? Nhà mẹ đẻ người, Lý gia trang rõ ràng ở hướng Đông, người lại đi về hướng Tây mà còn bảo là về nhà mẹ đẻ sao? Ngươi nói ta nghe ngươi về nhà mẹ đẻ nào? Còn không phải không còn mặt mũi về nữa sao."

Thành công!

Thì ra nhà mẹ đẻ nguyên chủ ở hướng Đông, gọi là Lý gia trang.

Lý Hà Hoa đạt được mục đích, trong lòng cao hứng, cũng lười cũng bà ta dông dài, xốc tay nải lên xoay người về hướng Đông mà đi, không để ý đến người ở phía sau còn đang châm chọc mỉa mai, làm cho Ngô Phương tức giận đến dậm chân.

Lý Hà Hoa nhanh chân đi về hướng Đông, chỉ chốc lát thì ra khỏi thôn. Men theo đường đi về hướng Đông, nàng trên đường gặp người thì tiến lên hỏi một chút xem Lý gia trang ở nơi nào, may mà nơi đó cách đây không xa, rất nhanh dưới sự hướng dẫn của người qua đường nàng đã tìm được Lý gia trang.


Lý Hà Hoa lau mô hôi trên trán, ở trong lòng chuẩn bị tâm lý rồi dứt khoát đi vào thôn.

Vào thôn liền gặp người quen, là một đại thẩm hơn bốn mươi tuổi, thấy Lý Hà Hoa thì trên mặt lộ ra thần sắc không mấy vui mừng, nhưng vì ngại cùng thôn nên vẫn chào hỏi: "Hà Hoa về nhà mẹ đẻ sao."

Lý Hà Hoa cười cười gật đầu, không biết phải xưng hô với người này thế nào, nàng cũng lười mở miệng.

Cũng may người này đối với thái độ của nàng cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ nói: "Vậy ngươi mau trở về đi thôi." Nói xong xua xua tay muốn rời đi.

Lý Hà Hoa làm sao biết nhà nàng ở đâu, nhanh chóng bắt lấy tay bà ta rồi cười nói: "Thẩm thẩm à, cùng ta về nhà ngồi một chút đi."

Bà ta liền lộ ra thần sắc kinh dị, dường như lời nói của Lý Hà Hoa dọa sợ bà ta rồi.

Lý Hà Hoa cũng biết lời nói của nàng cùng phong cách nguyên chủ bất đồng, nhưng nàng quản không nổi, ai kêu nàng không biết nhà nguyên chủ ở đâu kia chứ.
Cho nên Lý Hà Hoa dứt khoát làm bộ rất nhiệt tình mà nắm lấy cánh tay bà ta cứ thế kéo người đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện