Suốt dọc đường, Cố Trân Châu nói cái gì Hề Thanh Thanh cũng không lên tiếng, cô đang nhịn để xuất chiêu lớn đây.

Đợi đến khi hai người tới thị trấn, Hề Thanh Thanh mở miệng: "Trư Trư à, chúng ta đến hợp tác xã xem đi, chị muốn mua chút đồ.”

“Biết rồi, đến đây không phải là mua đồ sao? Còn nữa, đừng gọi tôi là Trư Trư.”

“Được rồi, Trư Trư.”

“...”

Hai người đến hợp tác xã, đồ đạc bán ở đây không tính là nhiều, Hề Thanh Thanh bắt đầu công cuộc tẩy não.

Hề Thanh Thanh ghé sát Cố Trân Châu, thấp giọng mở miệng: "Trư Trư à, em nói xem tấm vải màu xanh nhạt kia có đẹp hay không.”

Cố Trân Châu muốn nói ngược lại với Hề Thanh Thanh: "Mắt của chị sao vậy, rõ ràng màu đỏ thẫm đẹp hơn.”

"Đúng vậy, hai cái đều rất đẹp, chị muốn cả hai, nhưng chị không có tiền. Em nói xem nếu chị mặc hai tấm vải kia đứng chung với em thì nở mày nở mặt biết bao!"

Nhìn Cố Trân Châu như có điều suy nghĩ, Hề Thanh Thanh tiếp tục nói:

“Đến lúc đó người ta sẽ nói: Đây là chị dâu nhà ai thế? Rồi em sẽ nói nhà tôi đấy. Người ta sẽ cảm thán, chị dâu nhà em sao lại đến đẹp như vậy chứ! Mặc quần áo cũng đẹp nữa, đồ này là ai mua thế?"

“Em sẽ nói vải này do tôi mua cho đấy, người nhà mình may. Đến lúc đó chẳng những người ta phải khen quần áo đẹp, cũng phải khen em chồng như em là người đẹp tốt bụng, còn mua vải may quần áo cho chị dâu nữa. Lúc đó em tự hào biết bao chứ! Tự hào không em chồng yêu dấu.”



Cố Trân Châu mơ mơ màng màng sững sờ, còn gật đầu đáp lời: "Tự hào.”

Hề Thanh Thanh cũng gật đầu y chang: "Em xem nếu chị mặc đẹp, em sẽ có?”

“Mặt mũi!”

"Nếu chị ăn mặc đẹp, mặt mày sáng sủa, em chồng như em sẽ cảm thấy?"

“Tự hào!”

Hề Thanh kích động đi tới quầy, mở miệng với Cố Trân Châu còn chưa kịp phản ứng: "Đúng! Em chồng ơi chúng ta trả tiền đi, chị còn muốn một bao đường đỏ, một bao kẹo, thuốc mỡ cũng dùng hết rồi nên cần thêm nữa. Những thứ khác không cần, em chồng để dành tiền cũng không dễ dàng gì. Trư Trư à! Lát nữa chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ăn thịt kho tàu nhé? Gọi thêm hai món chay nữa, không cần nhiều đâu, nếu không ăn không hết.”

Cố Trân Châu mơ mơ màng màng trả tiền và phiếu, đạp xe đưa Hề Thanh Thanh đến tiệm cơm quốc doanh.

Trên đường Hề Thanh Thanh còn đội mũ cối cho Cố Trân Châu.

“Chị đã nói là Trân Châu của chúng ta là người hào phóng nhất, còn mời chị ăn thịt kho tàu nữa. Chị gả cho anh hai em thời gian dài như vậy cũng chưa từng ăn thịt kho tàu anh ấy mời đâu. Thanh Thanh của chúng ta nếu là đàn ông thì chắc chắn sẽ mê em chết thôi, nếu là con gái thì phải gả cho em!”

Trong tiệm cơm quốc doanh, Hề Thanh Thanh lại gắp một miếng thịt kho tàu đỏ au bóng nhẫy: "Trư Trư, thịt heo kho tàu ăn ngon ghê á."

Phải công nhận rằng là người đẹp thì dù có ăn nhanh, ăn nhiều đi nữa cũng vui tai vui mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện