Hề Thanh Thanh cảm thấy oan muốn chết. Kiếp thứ nhất cô từ một đứa trẻ mồ côi chậm chạp vất vả, khi mới có tiền còn chưa kịp tiêu đã xuyên đến mạt thế.
Đến thế giới mạt thế, vừa mở mắt đã trực tiếp đối mặt với zombie, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. Mà khả năng thức tỉnh trong cô lại là sức mạnh và khả năng tiêu diệt thực vật vô dụng trong những ngày đầu của mạt thế.
Cô đấu tranh để sinh tồn rồi dần dần thích nghi để tận hưởng cuộc sống, kết quả là lại xuyên không một lần nữa!
Lần này cô xuyên đến thập niên bảy mươi thiếu ăn thiếu mặc, biết mình chật vật còn bị người khác vơ vét nhưng cũng không thể làm gì. Nhưng nói thế nào thì chuyện này cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của hai linh hồn kia.
Cho tới nay bản thân cô vẫn vô cùng lạc quan, thế nhưng bây giờ cô lại bị một kỳ sinh lý nho nhỏ giày vò muốn khóc.
Lúc không ai quan tâm còn có thể chịu được, nhưng lại không thể cầm được nước mắt khi có người quan tâm là sao chứ? Cố Viễn Hàn nhìn thấy trong đôi mắt bình thường hoạt bát của cô có nước mắt, cảm giác trái tim thắt lại, cũng mặc kệ bây giờ là giờ gì, mở cửa đi ra ngoài.
“Một chút kiên nhẫn cũng không có, hỏi hai câu đã bỏ đi, sớm biết vậy thì vừa rồi mình nên bảo anh ta rót nước nóng cho mình.”
Trong nhà chỉ có hai phích nước, mà phích nước trong phòng mình bình thường đều đựng nước nguội. Bởi vì bây giờ trời đã nóng, lên núi trở về khát có thể uống luôn không phải đợi.
Cái còn lại ở trong phòng mẹ chồng, cô nhìn thấy hai ông bà luôn dùng nó đựng nước nóng, lúc cần uống ngay sẽ đổ ra ngoài đặt trong chậu lạnh làm nguội.
Dù gì cũng phải khen, bất kể nói tới vệ sinh hay thói quen sinh hoạt của nhà họ Cố thì cũng đều đã cực kỳ tốt trong thời đại này.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Cố Viễn Hàn bưng một ấm trà trở về, đổ nước vào chén trà trong tay đưa cho Hề Thanh Thanh.
Hề Thanh Thanh nhìn Cố Viễn Hàn bưng chén trà đi tới trước mặt mình: "Anh rót nước nóng à?”
Cố Viễn Hàn "Ừ" một tiếng, ôm Hề Thanh Thanh tựa vào đầu giường sưởi: "Tôi hỏi mẹ, mẹ nói lúc này phải uống nước đường đỏ. Đây là nước tôi vừa rót, còn nóng, để nguội một lát rồi uống.”
Anh nhìn sắc mặt trắng bệch của Hề Thanh Thanh, suy nghĩ một chút, đặt tay lên bụng cô.
Hề Thanh Thanh bị dọa run lên: "Anh làm gì đấy?!”
“Em đau bụng, tay tôi nóng, làm ấm cho em.” Giọng rầu rĩ.
Rõ ràng là vợ mình, đụng một chút phản ứng cũng lớn như vậy, thật tức mà!
Lúc này, nghiễm nhiên anh đã vứt chuyện lúc trước muốn ly hôn ra sau đầu rồi.
Hề Thanh Thanh cũng không ngăn cản, mấy ngày nay cô phát hiện, anh vốn không có người trong lòng, cũng không biết chút gì về phụ nữ cả. Bình thường không thấy cô không hề thấy anh đi gần ai, cũng không thấy anh nghĩ về chuyện kia nữa.
Nói như vậy chắc chắn anh ta đang ghét bỏ sự tham ăn và yếu đuối của mình rồi, anh ta đang chướng mắt mình!
Đến thế giới mạt thế, vừa mở mắt đã trực tiếp đối mặt với zombie, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có. Mà khả năng thức tỉnh trong cô lại là sức mạnh và khả năng tiêu diệt thực vật vô dụng trong những ngày đầu của mạt thế.
Cô đấu tranh để sinh tồn rồi dần dần thích nghi để tận hưởng cuộc sống, kết quả là lại xuyên không một lần nữa!
Lần này cô xuyên đến thập niên bảy mươi thiếu ăn thiếu mặc, biết mình chật vật còn bị người khác vơ vét nhưng cũng không thể làm gì. Nhưng nói thế nào thì chuyện này cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của hai linh hồn kia.
Cho tới nay bản thân cô vẫn vô cùng lạc quan, thế nhưng bây giờ cô lại bị một kỳ sinh lý nho nhỏ giày vò muốn khóc.
Lúc không ai quan tâm còn có thể chịu được, nhưng lại không thể cầm được nước mắt khi có người quan tâm là sao chứ? Cố Viễn Hàn nhìn thấy trong đôi mắt bình thường hoạt bát của cô có nước mắt, cảm giác trái tim thắt lại, cũng mặc kệ bây giờ là giờ gì, mở cửa đi ra ngoài.
“Một chút kiên nhẫn cũng không có, hỏi hai câu đã bỏ đi, sớm biết vậy thì vừa rồi mình nên bảo anh ta rót nước nóng cho mình.”
Trong nhà chỉ có hai phích nước, mà phích nước trong phòng mình bình thường đều đựng nước nguội. Bởi vì bây giờ trời đã nóng, lên núi trở về khát có thể uống luôn không phải đợi.
Cái còn lại ở trong phòng mẹ chồng, cô nhìn thấy hai ông bà luôn dùng nó đựng nước nóng, lúc cần uống ngay sẽ đổ ra ngoài đặt trong chậu lạnh làm nguội.
Dù gì cũng phải khen, bất kể nói tới vệ sinh hay thói quen sinh hoạt của nhà họ Cố thì cũng đều đã cực kỳ tốt trong thời đại này.
Trong lúc suy nghĩ lung tung, Cố Viễn Hàn bưng một ấm trà trở về, đổ nước vào chén trà trong tay đưa cho Hề Thanh Thanh.
Hề Thanh Thanh nhìn Cố Viễn Hàn bưng chén trà đi tới trước mặt mình: "Anh rót nước nóng à?”
Cố Viễn Hàn "Ừ" một tiếng, ôm Hề Thanh Thanh tựa vào đầu giường sưởi: "Tôi hỏi mẹ, mẹ nói lúc này phải uống nước đường đỏ. Đây là nước tôi vừa rót, còn nóng, để nguội một lát rồi uống.”
Anh nhìn sắc mặt trắng bệch của Hề Thanh Thanh, suy nghĩ một chút, đặt tay lên bụng cô.
Hề Thanh Thanh bị dọa run lên: "Anh làm gì đấy?!”
“Em đau bụng, tay tôi nóng, làm ấm cho em.” Giọng rầu rĩ.
Rõ ràng là vợ mình, đụng một chút phản ứng cũng lớn như vậy, thật tức mà!
Lúc này, nghiễm nhiên anh đã vứt chuyện lúc trước muốn ly hôn ra sau đầu rồi.
Hề Thanh Thanh cũng không ngăn cản, mấy ngày nay cô phát hiện, anh vốn không có người trong lòng, cũng không biết chút gì về phụ nữ cả. Bình thường không thấy cô không hề thấy anh đi gần ai, cũng không thấy anh nghĩ về chuyện kia nữa.
Nói như vậy chắc chắn anh ta đang ghét bỏ sự tham ăn và yếu đuối của mình rồi, anh ta đang chướng mắt mình!
Danh sách chương