“Em đang làm gì vậy? Sao ở trên lại có máu thế?”
Giọng nói đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu khiến Hề Thanh Thanh giật mình. Cô ngẩng đầu nhìn lên, Cố Viễn Hàn đang tò mò nhìn đồ nhỏ trong tay cô.
Lúc chiều bởi vì thời kỳ đặc thù mà cô đã cảm thấy phiền phức, bụng bây giờ lại còn đang đau. Cô nhìn Cố Viễn Hàn được voi đòi tiên đi theo mình ra, lập lập tức nổi giận.
“Bây giờ anh không có gì làm đúng không? Mười vạn câu hỏi vì sao, cái gì anh cũng hỏi phải không? Nếu rảnh rỗi đến thế thì vào bếp rót nhiều nước một chút, đi nhà xí nhiều chút là có việc làm rồi đấy!"
Sau khi nói xong, cô cảm thấy buồn bực trong lòng tiêu tan đi rất nhiều, vội vàng giặt quần áo, treo lên dây ngoài sân rồi mới vào nhà.
Cố Viễn Hàn cũng bị cô làm cho bối rối, anh đã lúc nào bị người ta mắng như vậy đâu, phải trở về phòng hỏi cho ra nhẽ thôi.
Nhưng khi vào nhà trông thấy Hề Thanh Thanh đang ôm bụng cau mày dựa nửa người vào trên giường, anh lập tức quên hết lời muốn nói.
Cố Viễn Hàn đặt mông ngồi ở bên cạnh: "Em sao vậy? Ăn nhiều quá nên đau bụng rồi à?”
Hề Thanh Thanh liếc anh, không nói chuyện. Bay giờ cô đau đến không có sức nói chuyện, cho dù nói thì anh cũng không thể đau thay cô.
Cô dứt khoát nằm xuống, trở mình ôm chăn bông và cuộn tròn lại.
Nhìn Hề Thanh Thanh còn không để ý tới mình, trong lòng Cố Viễn Hàn có hơi bối rối. Bọn họ ở cùng nhau bảy tám ngày rồi, bình thường mỗi ngày đều cãi nhau thì cô cũng chưa từng như vậy.
Anh lại thò đầu vào bên trong, nhìn thấy cô mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch đến phát hoảng, ngay cả ban ngày lúc mặt trời gay gắt nhất cũng không thấy cô đổ nhiều mồ hôi thế này.
Anh ôm lấy Hề Thanh Thanh định đi ra ngoài: "Đi thôi! Đừng chịu đựng nữa, tôi dẫn em đến trạm xá để lão Trương xem thử!"
Hề Thanh Thanh giãy dụa: "Anh thả tôi xuống, tôi không sao cả!”
Cố Viễn Hàn nghiêm túc trước nay chưa từng có, mặt đen thui căng thẳng: "Em đau đến vã cả mồ hôi, phải đi thôi! Tôi trả tiền cho em.”
Mắt thấy không nói không được, Hề Thanh Thanh dứt khoát nói: "Đây là thời kỳ đặc thù của con gái thôi.”
Nhìn Cố Viễn Hàn vẫn ngơ ngác, cô tiếp tục bổ sung: "Chính là kỳ sinh lý có hiểu hay không hả?”
Cố Viễn Hàn sững sờ gật đầu, mặt đen chậm rãi đỏ lên, nhẹ nhàng đặt cô trở lại giường, do dự nửa ngày mới mở miệng:
"Lần nào cũng đau như vậy sao?"
Anh từng nghe Phùng Tiểu Giang nói, mỗi tháng con gái đều sẽ có mấy ngày không thoải mái. Lúc ấy anh cũng không để ý, chỉ cảm thấy phụ nữ thật rắc rối.
Bây giờ nhìn cô nhóc thanh niên trí thức đau đến cuộn tròn như tôm hùm, trong lòng anh hơi không thoải mái.
“Làm sao tôi biết được?”
Trí nhớ của nguyên chủ cũng sẽ không biết chuyện này chi tiết đến vậy. Bình thường cô vốn không để ý nhiều, trong ấn tượng hình như cô cũng đau như vậy, nhưng lần nào cô cũng phải chịu đựng.
Giọng nói đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu khiến Hề Thanh Thanh giật mình. Cô ngẩng đầu nhìn lên, Cố Viễn Hàn đang tò mò nhìn đồ nhỏ trong tay cô.
Lúc chiều bởi vì thời kỳ đặc thù mà cô đã cảm thấy phiền phức, bụng bây giờ lại còn đang đau. Cô nhìn Cố Viễn Hàn được voi đòi tiên đi theo mình ra, lập lập tức nổi giận.
“Bây giờ anh không có gì làm đúng không? Mười vạn câu hỏi vì sao, cái gì anh cũng hỏi phải không? Nếu rảnh rỗi đến thế thì vào bếp rót nhiều nước một chút, đi nhà xí nhiều chút là có việc làm rồi đấy!"
Sau khi nói xong, cô cảm thấy buồn bực trong lòng tiêu tan đi rất nhiều, vội vàng giặt quần áo, treo lên dây ngoài sân rồi mới vào nhà.
Cố Viễn Hàn cũng bị cô làm cho bối rối, anh đã lúc nào bị người ta mắng như vậy đâu, phải trở về phòng hỏi cho ra nhẽ thôi.
Nhưng khi vào nhà trông thấy Hề Thanh Thanh đang ôm bụng cau mày dựa nửa người vào trên giường, anh lập tức quên hết lời muốn nói.
Cố Viễn Hàn đặt mông ngồi ở bên cạnh: "Em sao vậy? Ăn nhiều quá nên đau bụng rồi à?”
Hề Thanh Thanh liếc anh, không nói chuyện. Bay giờ cô đau đến không có sức nói chuyện, cho dù nói thì anh cũng không thể đau thay cô.
Cô dứt khoát nằm xuống, trở mình ôm chăn bông và cuộn tròn lại.
Nhìn Hề Thanh Thanh còn không để ý tới mình, trong lòng Cố Viễn Hàn có hơi bối rối. Bọn họ ở cùng nhau bảy tám ngày rồi, bình thường mỗi ngày đều cãi nhau thì cô cũng chưa từng như vậy.
Anh lại thò đầu vào bên trong, nhìn thấy cô mồ hôi đầy đầu, sắc mặt trắng bệch đến phát hoảng, ngay cả ban ngày lúc mặt trời gay gắt nhất cũng không thấy cô đổ nhiều mồ hôi thế này.
Anh ôm lấy Hề Thanh Thanh định đi ra ngoài: "Đi thôi! Đừng chịu đựng nữa, tôi dẫn em đến trạm xá để lão Trương xem thử!"
Hề Thanh Thanh giãy dụa: "Anh thả tôi xuống, tôi không sao cả!”
Cố Viễn Hàn nghiêm túc trước nay chưa từng có, mặt đen thui căng thẳng: "Em đau đến vã cả mồ hôi, phải đi thôi! Tôi trả tiền cho em.”
Mắt thấy không nói không được, Hề Thanh Thanh dứt khoát nói: "Đây là thời kỳ đặc thù của con gái thôi.”
Nhìn Cố Viễn Hàn vẫn ngơ ngác, cô tiếp tục bổ sung: "Chính là kỳ sinh lý có hiểu hay không hả?”
Cố Viễn Hàn sững sờ gật đầu, mặt đen chậm rãi đỏ lên, nhẹ nhàng đặt cô trở lại giường, do dự nửa ngày mới mở miệng:
"Lần nào cũng đau như vậy sao?"
Anh từng nghe Phùng Tiểu Giang nói, mỗi tháng con gái đều sẽ có mấy ngày không thoải mái. Lúc ấy anh cũng không để ý, chỉ cảm thấy phụ nữ thật rắc rối.
Bây giờ nhìn cô nhóc thanh niên trí thức đau đến cuộn tròn như tôm hùm, trong lòng anh hơi không thoải mái.
“Làm sao tôi biết được?”
Trí nhớ của nguyên chủ cũng sẽ không biết chuyện này chi tiết đến vậy. Bình thường cô vốn không để ý nhiều, trong ấn tượng hình như cô cũng đau như vậy, nhưng lần nào cô cũng phải chịu đựng.
Danh sách chương