Cố Trân Châu hơi khó tin: "Thật hay giả vậy? Con nhớ con mới đi chưa được mấy ngày, dáng vẻ bệnh hoạn của chị ấy mà còn bắt thỏ à, thỏ bắt chị ấy còn được nữa là.”
Tề Lan Hoa tức giận đập con gái yêu của mình một cái: "Bớt nói nhảm đi, đừng vừa trở về thì gây chuyện cho mẹ đây. Còn nói chị dâu hai của con không trở về nấu ăn nữa, chị dâu hai của con biết hôm nay chúng ta nghỉ tan làm sớm à? Lát nữa nấu thịt con đừng có ăn, tốt nhất là khâu cái miệng lại!”
Tuy rằng con dâu thứ hai đúng là không biết nấu ăn, nhưng người có thể làm cho cả nhà có thịt ăn, đó chính là công thần.
Hề Thanh Thanh nghe hết chuyện đi vào cửa, bắt gặp một cô gái buộc bím tóc thành hai bánh quai chèo đang kéo mẹ chồng mình làm nũng.
"Mẹ ơi, cuối cùng ai mới là con gái ruột của mẹ chứ?"
Tề Lan Hoa đang hưởng thụ sự nũng nịu của con gái nhỏ thì chớp mắt một cái đã thấy con dâu thứ hai bỗng nhiên xuất hiện ở cửa. Bà ấy đẩy mạnh Cố Trân Châu ra, bước nhanh tới cửa.
“Thanh Thanh đã về rồi, có mệt không? Đã về bao lâu rồi?”
Có nghe thấy lời con gái mình nói không? Nếu một lát nữa hai người cãi nhau, bà ấy phải giúp ai? Chết thật chứ đùa! Hề Thanh Thanh biết mẹ chồng mình sợ mình nghe được những lời đó: "Mẹ, chúng con vừa trở về ạ. Đây là em chồng phải không? Chào Trân Châu nhé.”
Cố Trân Châu nhìn Hề Thanh Thanh cười với mình, cũng không trả lời, hừ một tiếng trở về phòng.
Nhà chính của nhà họ Cố có ba gian, phòng đối diện cửa được xem như phòng khách. Hai bên khác, một gian là hai vợ chồng Tề Lan Hoa ở, một gian là phòng chứa đồ.
Hai bên sân đều có hai gian phòng. Phía đông là nhà bếp và nhà anh cả của nhà họ Cố ở, phía tây chính là nhà của anh hai nhà họ Cố với Cố Trân Châu ở.
Lúc anh ba Cố chưa tham gia quân ngũ thì ở cùng một chỗ với anh hai Cố, còn Cố Trân Châu ở chung với chị Cố và Cố Văn Phương chưa xuất giá.
Xem ra em chồng trở về phòng phía Tây rồi, Hề Thanh Thanh không khỏi cảm thán người này có vẻ không dễ ở chung lắm!
Cửa hai gian phòng phía tây cách nhau rất gần, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, hy vọng đối phương thức thời biết ý.
Tề Lan Hoa nhìn tình cảnh xấu hổ, hơi tức giận với con gái mình, nhưng lại không thể không hòa giải: "Đứa nhỏ này! Thanh Thanh à, Trân Châu từ trường học trở về nên tâm trạng không tốt, con đừng để ý nhé.”
“Không sao đâu mẹ. Con lớn rồi không chấp trẻ con đâu.”
Hề Thanh Thanh cười trả lời.
Tề Lan Hoa cảm thấy lời này hơi không đúng lắm, nhưng lại không nói nên lời.
“Đúng rồi, mẹ, sao không thấy cha với mọi người?" Hề Thanh Thanh nghi ngờ mở miệng.
Từ khi cô trở về cũng chỉ nhìn thấy hai mẹ con mẹ chồng và em chồng, ngay cả chị dâu cả cũng không nhìn thấy.
Tề Lan Hoa vừa đi vào phòng bếp vừa trả lời: "À, cha con đang ở đại đội bộ phận, cũng không biết là mở cuộc họp gì. Chị dâu cả của con thì đang tưới vườn rau ở sân sau đấy.”
Tề Lan Hoa tức giận đập con gái yêu của mình một cái: "Bớt nói nhảm đi, đừng vừa trở về thì gây chuyện cho mẹ đây. Còn nói chị dâu hai của con không trở về nấu ăn nữa, chị dâu hai của con biết hôm nay chúng ta nghỉ tan làm sớm à? Lát nữa nấu thịt con đừng có ăn, tốt nhất là khâu cái miệng lại!”
Tuy rằng con dâu thứ hai đúng là không biết nấu ăn, nhưng người có thể làm cho cả nhà có thịt ăn, đó chính là công thần.
Hề Thanh Thanh nghe hết chuyện đi vào cửa, bắt gặp một cô gái buộc bím tóc thành hai bánh quai chèo đang kéo mẹ chồng mình làm nũng.
"Mẹ ơi, cuối cùng ai mới là con gái ruột của mẹ chứ?"
Tề Lan Hoa đang hưởng thụ sự nũng nịu của con gái nhỏ thì chớp mắt một cái đã thấy con dâu thứ hai bỗng nhiên xuất hiện ở cửa. Bà ấy đẩy mạnh Cố Trân Châu ra, bước nhanh tới cửa.
“Thanh Thanh đã về rồi, có mệt không? Đã về bao lâu rồi?”
Có nghe thấy lời con gái mình nói không? Nếu một lát nữa hai người cãi nhau, bà ấy phải giúp ai? Chết thật chứ đùa! Hề Thanh Thanh biết mẹ chồng mình sợ mình nghe được những lời đó: "Mẹ, chúng con vừa trở về ạ. Đây là em chồng phải không? Chào Trân Châu nhé.”
Cố Trân Châu nhìn Hề Thanh Thanh cười với mình, cũng không trả lời, hừ một tiếng trở về phòng.
Nhà chính của nhà họ Cố có ba gian, phòng đối diện cửa được xem như phòng khách. Hai bên khác, một gian là hai vợ chồng Tề Lan Hoa ở, một gian là phòng chứa đồ.
Hai bên sân đều có hai gian phòng. Phía đông là nhà bếp và nhà anh cả của nhà họ Cố ở, phía tây chính là nhà của anh hai nhà họ Cố với Cố Trân Châu ở.
Lúc anh ba Cố chưa tham gia quân ngũ thì ở cùng một chỗ với anh hai Cố, còn Cố Trân Châu ở chung với chị Cố và Cố Văn Phương chưa xuất giá.
Xem ra em chồng trở về phòng phía Tây rồi, Hề Thanh Thanh không khỏi cảm thán người này có vẻ không dễ ở chung lắm!
Cửa hai gian phòng phía tây cách nhau rất gần, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng gặp, hy vọng đối phương thức thời biết ý.
Tề Lan Hoa nhìn tình cảnh xấu hổ, hơi tức giận với con gái mình, nhưng lại không thể không hòa giải: "Đứa nhỏ này! Thanh Thanh à, Trân Châu từ trường học trở về nên tâm trạng không tốt, con đừng để ý nhé.”
“Không sao đâu mẹ. Con lớn rồi không chấp trẻ con đâu.”
Hề Thanh Thanh cười trả lời.
Tề Lan Hoa cảm thấy lời này hơi không đúng lắm, nhưng lại không nói nên lời.
“Đúng rồi, mẹ, sao không thấy cha với mọi người?" Hề Thanh Thanh nghi ngờ mở miệng.
Từ khi cô trở về cũng chỉ nhìn thấy hai mẹ con mẹ chồng và em chồng, ngay cả chị dâu cả cũng không nhìn thấy.
Tề Lan Hoa vừa đi vào phòng bếp vừa trả lời: "À, cha con đang ở đại đội bộ phận, cũng không biết là mở cuộc họp gì. Chị dâu cả của con thì đang tưới vườn rau ở sân sau đấy.”
Danh sách chương