Nói thật thì, chị dâu cả như vậy mới là người sống qua ngày, hiền lành nhưng không khó chịu, tiết kiệm nhưng không so đo.
Năm đó không biết có bao nhiêu người cầu hôn, nếu không có mẹ anh ở đó, cứ im im như anh cả thì sẽ chẳng có chút phần thắng nào.
Lại nhìn thoáng qua Hề Thanh Thanh đang cắn hạt dưa, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng noãn tỏa sáng dưới ánh đèn dầu.
Anh vội vàng rời mắt, cũng xinh đẹp đấy chứ.
“Cho tôi một nắm đi.”
Nhìn Hề Thanh Thanh cặm cụi hăng say, anh cũng thèm.
Hề Thanh Thanh đưa hạt dưa trong tay cho anh, phủi tay định ngủ. Kết thúc đề tài, cắn hạt dưa cũng không ngon nữa, chờ đại đội nghỉ cô sẽ đi tìm Hạ Tiểu Như nói chuyện.
Tán gẫu, hóng chuyện cắn hạt dưa là hợp nhất.
Cố Viễn Hàn nhìn hạt dưa trong tay, lại nhìn Hề Thanh Thanh nằm xuống nhắm mắt lại, sao ngủ rồi? Không hỏi những thứ khác nữa à? Sao anh lại cảm thấy cô nhóc thanh niên trí thức hôm nay khách sáo với mình thế nhỉ. Cảm giác không thể nói rõ, nói chung là không còn gần gũi, tuy rằng trước đó hai người họ vẫn chưa từng thân thiết bao giờ.
Gió mùa hè thổi khiến cho người ta ấm áp và sảng khoái, Hề Thanh Thanh ở dưới tán cây phía sau núi nhàn nhã nhìn mây trắng trên trời, cảm thấy vô cùng thư thái dễ chịu.
Ngày đầu tiên bắt thỏ, vợ đại đội trưởng tới thăm mình một lần, thời gian còn lại vì không đi làm nên Hề Thanh Thanh đều ở trên núi bắt thỏ và gà rừng, thỉnh thoảng bổ sung chút thịt cho nhà ăn.
Trải qua mấy ngày bồi bổ này, dị năng của cô trên cơ bản đã khôi phục đến cấp năm, muốn tăng lên thì càng phải cần bổ sung nhiều năng lượng hơn nữa nên tạm thời cô vẫn chưa vội.
Bây giờ, cô đang định cho chấm đỏ nhỏ một chút năng lượng, mấy ngày nay nó khá ngoan ngoãn, muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ.
Nghĩ đến việc đưa năng lượng dư thừa thu được ngày hôm nay đến chấm đỏ nhỏ, Hề Thanh Thanh cảm thấy hổ khẩu bắt đầu trở nên đỏ và nóng, sau một lúc, cảm giác đó dần dần biến mất.
Hề Thanh Thanh vui mừng gật đầu, bây giờ nó rất hiểu chuyện, trẻ nhỏ dễ dạy.
Cảm giác trời cũng không còn sớm nữa, cô đứng lên, phủi đất trên người.
“Lư Đản Nhi, Cẩu Đản Nhi, chúng ta về nhà thôi.”
Hai giọng nói non nớt đồng thanh vang lên: "Vâng ạ, thím hai.”
Một lớn hai nhỏ tung tăng trở về.
Còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo, trẻ tuổi đang nói xấu mình.
“Mẹ, thím hai thật quá đáng, đã bao nhiêu ngày rồi, sao còn không đi kiếm điểm công vậy? Hơn nữa chị ấy không kiếm được tiền thì thôi, mọi người tan làm rồi mà còn không biết trở về nấu cơm.”
Bởi vì mấy ngày nay thỉnh thoảng được ăn thịt, nên bây giờ Tề Lan Hoa rất thích con dâu thứ hai của mình.
“Con nhiều chuyện cái gì, là mẹ không cho nó làm, hơn nữa mấy ngày nay chị dâu hai của con rất vất vả đấy.”
Nói xong nhỏ giọng: "Nó bắt thỏ ở phía sau núi, hôm nay còn ít đấy, lát nữa hầm cho con ăn.”
Năm đó không biết có bao nhiêu người cầu hôn, nếu không có mẹ anh ở đó, cứ im im như anh cả thì sẽ chẳng có chút phần thắng nào.
Lại nhìn thoáng qua Hề Thanh Thanh đang cắn hạt dưa, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng noãn tỏa sáng dưới ánh đèn dầu.
Anh vội vàng rời mắt, cũng xinh đẹp đấy chứ.
“Cho tôi một nắm đi.”
Nhìn Hề Thanh Thanh cặm cụi hăng say, anh cũng thèm.
Hề Thanh Thanh đưa hạt dưa trong tay cho anh, phủi tay định ngủ. Kết thúc đề tài, cắn hạt dưa cũng không ngon nữa, chờ đại đội nghỉ cô sẽ đi tìm Hạ Tiểu Như nói chuyện.
Tán gẫu, hóng chuyện cắn hạt dưa là hợp nhất.
Cố Viễn Hàn nhìn hạt dưa trong tay, lại nhìn Hề Thanh Thanh nằm xuống nhắm mắt lại, sao ngủ rồi? Không hỏi những thứ khác nữa à? Sao anh lại cảm thấy cô nhóc thanh niên trí thức hôm nay khách sáo với mình thế nhỉ. Cảm giác không thể nói rõ, nói chung là không còn gần gũi, tuy rằng trước đó hai người họ vẫn chưa từng thân thiết bao giờ.
Gió mùa hè thổi khiến cho người ta ấm áp và sảng khoái, Hề Thanh Thanh ở dưới tán cây phía sau núi nhàn nhã nhìn mây trắng trên trời, cảm thấy vô cùng thư thái dễ chịu.
Ngày đầu tiên bắt thỏ, vợ đại đội trưởng tới thăm mình một lần, thời gian còn lại vì không đi làm nên Hề Thanh Thanh đều ở trên núi bắt thỏ và gà rừng, thỉnh thoảng bổ sung chút thịt cho nhà ăn.
Trải qua mấy ngày bồi bổ này, dị năng của cô trên cơ bản đã khôi phục đến cấp năm, muốn tăng lên thì càng phải cần bổ sung nhiều năng lượng hơn nữa nên tạm thời cô vẫn chưa vội.
Bây giờ, cô đang định cho chấm đỏ nhỏ một chút năng lượng, mấy ngày nay nó khá ngoan ngoãn, muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn cỏ.
Nghĩ đến việc đưa năng lượng dư thừa thu được ngày hôm nay đến chấm đỏ nhỏ, Hề Thanh Thanh cảm thấy hổ khẩu bắt đầu trở nên đỏ và nóng, sau một lúc, cảm giác đó dần dần biến mất.
Hề Thanh Thanh vui mừng gật đầu, bây giờ nó rất hiểu chuyện, trẻ nhỏ dễ dạy.
Cảm giác trời cũng không còn sớm nữa, cô đứng lên, phủi đất trên người.
“Lư Đản Nhi, Cẩu Đản Nhi, chúng ta về nhà thôi.”
Hai giọng nói non nớt đồng thanh vang lên: "Vâng ạ, thím hai.”
Một lớn hai nhỏ tung tăng trở về.
Còn chưa vào cửa, chợt nghe thấy một giọng nói trong trẻo, trẻ tuổi đang nói xấu mình.
“Mẹ, thím hai thật quá đáng, đã bao nhiêu ngày rồi, sao còn không đi kiếm điểm công vậy? Hơn nữa chị ấy không kiếm được tiền thì thôi, mọi người tan làm rồi mà còn không biết trở về nấu cơm.”
Bởi vì mấy ngày nay thỉnh thoảng được ăn thịt, nên bây giờ Tề Lan Hoa rất thích con dâu thứ hai của mình.
“Con nhiều chuyện cái gì, là mẹ không cho nó làm, hơn nữa mấy ngày nay chị dâu hai của con rất vất vả đấy.”
Nói xong nhỏ giọng: "Nó bắt thỏ ở phía sau núi, hôm nay còn ít đấy, lát nữa hầm cho con ăn.”
Danh sách chương