Quốc vương, Vương hậu và những người khác cũng tò mò, hiệu ứng của cảnh Trì Am múa kiếm giống như thần chú của yêu tinh, chỉ có yêu tinh mới có thể khiến thiên nhiên cộng hưởng với họ.
Linh khí của thế giới này rất dồi dào, có thể coi nó như một loại tồn tại trong tự nhiên.
“Không phải, chắc hẳn là do bản nhạc do Vương tử điện hạ tấu lên quá hay đấy.” Trì Am nói mà không hề chớp mắt.
Diops cất đàn hạc đi, khi nghe Trì Am nói vậy anh liếc nhìn cô cười như không cười, không có ý vạch trần lời cô nói. Là một vương tử yêu tinh, anh hiểu rõ những gì vừa xảy ra hơn những người có mặt tại đây.
Lễ hội mùa xuân kéo dài đến nửa đêm, khi trăng lên đến giữa trời, đám đông cũng dần giải tán.
Trở lại phòng ngủ, Vương tử điện hạ ôm Trì Am ạ vào lòng, trao cho cô một nụ hôn triền miên, khàn giọng nói: “Am Am yêu dấu, em luôn khiến anh phải bất ngờ.”
Trì Am không nói gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt dò hỏi, nhớ lại linh quang khi mình múa kiếm, Trì Am thầm nghĩ có phải anh đã làm chuyện gì không.
Anh vuốt ve đôi môi hơi sưng đỏ của cô, nói dịu dàng: “Sau khi trở về từ Calivert chúng ta hãy tổ chức hôn lễ đi.”
Trì Am nhìn anh, chậm rãi đáp lại: “Được.”
Vương tử điện hạ nghe xong rất vui vẻ, vòng tay quanh eo cô quay vài vòng trong phòng rồi ném cô lên giường. Cơ thể cao lớn lập tức phủ lên người cô, ngón tay vuốt ve trên những đoạn da thịt hở ra ngoài của cô, dần dần lướt xuống...
Trì Am cảm thấy chân mình chợt lạnh toát, cô giật mình, phát hiện ra sợi dây leo tà ác kia lại bắt đầu tác quái, ánh mắt của người đàn ông trên người cô đã đỏ ngầu, cô kéo chăn lên quần lấy mình, nói: “Ngày mai phải đi rồi. Anh đi ngủ sớm đi.”
Vương tử điện hạ bị chọc ghẹo hai mắt đã sắp đỏ lên, nhìn cô một hồi lâu, không thể làm gì khác hơn đánh phải đáp lại cô: “Được, em ngoan ngoãn ngủ đi, anh không quấy rầy em nữa.”
Trì Am nhìn anh mà run rẩy cả người, trong nháy mắt cô đã có suy nghĩ thôi thì cứ tùy theo ý anh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cái đam mê của người đàn ông này là cô lại quyết định làm con rùa rụt cổ, cái thứ dây leo gì đó thật sự là không thể kham nổi.
Người đàn ông ôm cô vào lòng, nhìn cô thật sâu bằng đôi mắt màu tím, trong đó có dục vọng đen tối trần trụi khiến Trì Am tê dại da đầu, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Ngày hôm sau, tiếng gầm của Nguyệt Quang Long vang lên khắp cung điện Tarrans.
Sau khi tạm biệt Quốc vương, Vương hậu và công chúa nhỏ Agnes, cả nhóm ngồi lên Nguyệt Quang Long bay đến thành Băng Tuyết ở phía bắc.
Có Nguyệt Quang Long thay cho đi bằng đường bộ nên cuộc hành trình vốn dĩ phải kéo dài vài tháng đã được rút ngắn xuống còn một phần ba. Nhưng càng đi xa về phía bắc thì thời tiết càng lạnh, quần áo trên người họ đều đã thay đổi từ những bộ đồ mỏng manh ở Tarrans sang quần áo ấm. Họ cũng dừng lại ở những quốc gia thành thị bên đường để mua đồ dùng hàng ngày.
Một tháng sau, cả nhóm dừng chân nghỉ ngơi tại một khu rừng hoang vu cách đất nước Hochilas không xa.
Đất nước Hochilas luôn được mệnh danh là kinh đô của lửa, nguyên nhân là do nó được xây dựng trên núi lửa, khiến nhiệt độ ở đây luôn nóng quanh năm, còn chưa tới Hochilas mà dường như đã từ mùa đông bước vào mùa hè nóng nực.
“Ngày mai sau khi băng qua khu rừng hoang vu chúng ta sẽ tiến vào biên giới của Hochilas, đến lúc đó mọi người phải cẩn thận.” Diops nói với các ky SĨ xung quanh.
Mọi người lên tiếng hưởng ứng.
Falan ngồi đó, lặng lẽ cầm thanh kiếm trên tay, trong ngọn lửa đôi mắt anh ánh lên những tia sáng màu cam.
Đột nhiên anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Trì Am đang quấn một chiếc áo choàng ở cách đó không xa, hỏi: “Công chúa Lilian, có chuyện gì vậy?”
Diops đang chuẩn bị đồ ăn cho Trì Am, nghe vậy anh liền quay lại nhìn cô, phát hiện ra cô đang ngồi trên một chiếc cầu gỗ bằng gỗ khô, tay cầm một thanh gỗ, vẽ linh tinh trên bãi cát trước mặt. Tốc độ tay có rất nhanh, những đường nét trên cát tạo thành thần chú khiến những người bình thường không phải là Chiêm Bặc sự hoàn toàn không thể nhìn ra điều gì.
Đối với việc Falan luôn luôn có thể lập tức phát hiện ra sự khác thường của Trì Am, Diops cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tuy nhiên, anh cũng biết rằng vì Falan luôn đặt cô trong lòng và chú ý đến cô vào mọi thời khắc nên mới có thể lập tức phát hiện ra. Đây là thói quen được rèn luyện trong quá trình Falan và Lilian trốn thoát.
“Có những sinh vật hắc ám mạnh mẽ đang tiếp cận chúng ta.” Trì Am trầm giọng nói, sắc mặt không được tốt.
Mọi người đều biết cô là một Chiêm Bặc sư, mặc dù họ không biết năng lực bói toán của cô mạnh đến thế nào nhưng họ vẫn rất tin tưởng cô.
Diops lập tức ra lệnh: “Rời khỏi đây trước đã.”
Nguyệt Quang Long hí dài một tiếng, đám người nhảy lên nó, nhanh chóng bay khỏi đây.
Khi trăng non mọc lên, Nguyệt Quang Long dừng lại ở một bãi đất trống trong khu rừng hoang vu.
Dưới ánh trăng, khu rừng hoang vu trở nên thật hoang vu và lạnh lẽo, những thân cây khô héo như con quỷ giương nanh múa vuốt. Tiếng kêu của những sinh vật bóng tối không biết tên truyền đến từ phương xa, xua đuổi những vị khách lạc vào khu rừng hoang, mang đến những cơn ác mộng và thảm họa cho họ.
Diops bảo Nguyệt Quang Long đi kiếm thức ăn, Rodney dẫn các kỵ sĩ khác đi dựng lều, Falan tự động đi tuần tra khu vực xung quanh, chỉ có Trì Am là không có việc gì, chỉ đứng ở một bên nhìn.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng sột soạt, giống như có một con bọ nhỏ đang đào đất. Cô sinh lòng cảnh giác, đột ngột quay đầu nhìn lại thì thấy một yêu tinh đẹp trai đang đứng trong khu rừng hoang vắng, nở nụ cười quái dị nhìn cô.
Cô hơi hoảng hốt, muốn nhìn kỹ lại thì người đó đã biến mất như trăng trong gương.
“Am Am, cẩn thận!” Giọng Diops vang lên, anh lao về phía cô.
Khi Trì Am kịp phản ứng thì cổ và thắt lưng cô đã bị một thứ lạnh lẽo bao lấy, cơ thể đột ngột ngã ngửa về phía sau.
Hai tay cô giữ lấy thứ quấn quanh cổ mình, khi cô bị kéo lại thì bắt gặp cảnh Diops đang chạy về phía mình, sau đó một bàn tay hơi mát lạnh chợt che mắt cô, ý thức cô chìm vào bóng tối, không nhìn thấy gì nữa...
Linh khí của thế giới này rất dồi dào, có thể coi nó như một loại tồn tại trong tự nhiên.
“Không phải, chắc hẳn là do bản nhạc do Vương tử điện hạ tấu lên quá hay đấy.” Trì Am nói mà không hề chớp mắt.
Diops cất đàn hạc đi, khi nghe Trì Am nói vậy anh liếc nhìn cô cười như không cười, không có ý vạch trần lời cô nói. Là một vương tử yêu tinh, anh hiểu rõ những gì vừa xảy ra hơn những người có mặt tại đây.
Lễ hội mùa xuân kéo dài đến nửa đêm, khi trăng lên đến giữa trời, đám đông cũng dần giải tán.
Trở lại phòng ngủ, Vương tử điện hạ ôm Trì Am ạ vào lòng, trao cho cô một nụ hôn triền miên, khàn giọng nói: “Am Am yêu dấu, em luôn khiến anh phải bất ngờ.”
Trì Am không nói gì, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt dò hỏi, nhớ lại linh quang khi mình múa kiếm, Trì Am thầm nghĩ có phải anh đã làm chuyện gì không.
Anh vuốt ve đôi môi hơi sưng đỏ của cô, nói dịu dàng: “Sau khi trở về từ Calivert chúng ta hãy tổ chức hôn lễ đi.”
Trì Am nhìn anh, chậm rãi đáp lại: “Được.”
Vương tử điện hạ nghe xong rất vui vẻ, vòng tay quanh eo cô quay vài vòng trong phòng rồi ném cô lên giường. Cơ thể cao lớn lập tức phủ lên người cô, ngón tay vuốt ve trên những đoạn da thịt hở ra ngoài của cô, dần dần lướt xuống...
Trì Am cảm thấy chân mình chợt lạnh toát, cô giật mình, phát hiện ra sợi dây leo tà ác kia lại bắt đầu tác quái, ánh mắt của người đàn ông trên người cô đã đỏ ngầu, cô kéo chăn lên quần lấy mình, nói: “Ngày mai phải đi rồi. Anh đi ngủ sớm đi.”
Vương tử điện hạ bị chọc ghẹo hai mắt đã sắp đỏ lên, nhìn cô một hồi lâu, không thể làm gì khác hơn đánh phải đáp lại cô: “Được, em ngoan ngoãn ngủ đi, anh không quấy rầy em nữa.”
Trì Am nhìn anh mà run rẩy cả người, trong nháy mắt cô đã có suy nghĩ thôi thì cứ tùy theo ý anh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cái đam mê của người đàn ông này là cô lại quyết định làm con rùa rụt cổ, cái thứ dây leo gì đó thật sự là không thể kham nổi.
Người đàn ông ôm cô vào lòng, nhìn cô thật sâu bằng đôi mắt màu tím, trong đó có dục vọng đen tối trần trụi khiến Trì Am tê dại da đầu, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Ngày hôm sau, tiếng gầm của Nguyệt Quang Long vang lên khắp cung điện Tarrans.
Sau khi tạm biệt Quốc vương, Vương hậu và công chúa nhỏ Agnes, cả nhóm ngồi lên Nguyệt Quang Long bay đến thành Băng Tuyết ở phía bắc.
Có Nguyệt Quang Long thay cho đi bằng đường bộ nên cuộc hành trình vốn dĩ phải kéo dài vài tháng đã được rút ngắn xuống còn một phần ba. Nhưng càng đi xa về phía bắc thì thời tiết càng lạnh, quần áo trên người họ đều đã thay đổi từ những bộ đồ mỏng manh ở Tarrans sang quần áo ấm. Họ cũng dừng lại ở những quốc gia thành thị bên đường để mua đồ dùng hàng ngày.
Một tháng sau, cả nhóm dừng chân nghỉ ngơi tại một khu rừng hoang vu cách đất nước Hochilas không xa.
Đất nước Hochilas luôn được mệnh danh là kinh đô của lửa, nguyên nhân là do nó được xây dựng trên núi lửa, khiến nhiệt độ ở đây luôn nóng quanh năm, còn chưa tới Hochilas mà dường như đã từ mùa đông bước vào mùa hè nóng nực.
“Ngày mai sau khi băng qua khu rừng hoang vu chúng ta sẽ tiến vào biên giới của Hochilas, đến lúc đó mọi người phải cẩn thận.” Diops nói với các ky SĨ xung quanh.
Mọi người lên tiếng hưởng ứng.
Falan ngồi đó, lặng lẽ cầm thanh kiếm trên tay, trong ngọn lửa đôi mắt anh ánh lên những tia sáng màu cam.
Đột nhiên anh ta ngẩng đầu nhìn về phía Trì Am đang quấn một chiếc áo choàng ở cách đó không xa, hỏi: “Công chúa Lilian, có chuyện gì vậy?”
Diops đang chuẩn bị đồ ăn cho Trì Am, nghe vậy anh liền quay lại nhìn cô, phát hiện ra cô đang ngồi trên một chiếc cầu gỗ bằng gỗ khô, tay cầm một thanh gỗ, vẽ linh tinh trên bãi cát trước mặt. Tốc độ tay có rất nhanh, những đường nét trên cát tạo thành thần chú khiến những người bình thường không phải là Chiêm Bặc sự hoàn toàn không thể nhìn ra điều gì.
Đối với việc Falan luôn luôn có thể lập tức phát hiện ra sự khác thường của Trì Am, Diops cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tuy nhiên, anh cũng biết rằng vì Falan luôn đặt cô trong lòng và chú ý đến cô vào mọi thời khắc nên mới có thể lập tức phát hiện ra. Đây là thói quen được rèn luyện trong quá trình Falan và Lilian trốn thoát.
“Có những sinh vật hắc ám mạnh mẽ đang tiếp cận chúng ta.” Trì Am trầm giọng nói, sắc mặt không được tốt.
Mọi người đều biết cô là một Chiêm Bặc sư, mặc dù họ không biết năng lực bói toán của cô mạnh đến thế nào nhưng họ vẫn rất tin tưởng cô.
Diops lập tức ra lệnh: “Rời khỏi đây trước đã.”
Nguyệt Quang Long hí dài một tiếng, đám người nhảy lên nó, nhanh chóng bay khỏi đây.
Khi trăng non mọc lên, Nguyệt Quang Long dừng lại ở một bãi đất trống trong khu rừng hoang vu.
Dưới ánh trăng, khu rừng hoang vu trở nên thật hoang vu và lạnh lẽo, những thân cây khô héo như con quỷ giương nanh múa vuốt. Tiếng kêu của những sinh vật bóng tối không biết tên truyền đến từ phương xa, xua đuổi những vị khách lạc vào khu rừng hoang, mang đến những cơn ác mộng và thảm họa cho họ.
Diops bảo Nguyệt Quang Long đi kiếm thức ăn, Rodney dẫn các kỵ sĩ khác đi dựng lều, Falan tự động đi tuần tra khu vực xung quanh, chỉ có Trì Am là không có việc gì, chỉ đứng ở một bên nhìn.
Đột nhiên cô nghe thấy tiếng sột soạt, giống như có một con bọ nhỏ đang đào đất. Cô sinh lòng cảnh giác, đột ngột quay đầu nhìn lại thì thấy một yêu tinh đẹp trai đang đứng trong khu rừng hoang vắng, nở nụ cười quái dị nhìn cô.
Cô hơi hoảng hốt, muốn nhìn kỹ lại thì người đó đã biến mất như trăng trong gương.
“Am Am, cẩn thận!” Giọng Diops vang lên, anh lao về phía cô.
Khi Trì Am kịp phản ứng thì cổ và thắt lưng cô đã bị một thứ lạnh lẽo bao lấy, cơ thể đột ngột ngã ngửa về phía sau.
Hai tay cô giữ lấy thứ quấn quanh cổ mình, khi cô bị kéo lại thì bắt gặp cảnh Diops đang chạy về phía mình, sau đó một bàn tay hơi mát lạnh chợt che mắt cô, ý thức cô chìm vào bóng tối, không nhìn thấy gì nữa...
Danh sách chương