Quốc độ của nước Tarrans một năm bốn mùa như xuân, là thành Hoa Đô nổi tiếng trên đại lục, nơi đây bốn mùa hoa nở không tàn, từ các loài hoa đủ lại màu sắc kết hợp thành màu sắc của quốc đô này, là thành mùa xuân vĩnh hằng trong lòng mọi người.

Trì Am tỉnh lại trong mùi thơm của hương hoa.

Mùi thơm của hoa này không quá nồng mà là mùi tươi mát vừa đủ, dường như trong không khí đều được lọc qua cẩn thận, khiến người tỉnh dậy vào sáng sớm có một tâm trạng rất tốt.

Hoa Đô không hổ là mảnh đất sinh sống ước mơ trong lòng con người trên đại lục này, bầu không khí như thế này đúng thật là rất thoải mái.

Đương nhiên, tâm trạng tốt này khi nhìn thấy sắc mặt kinh hãi của thị nữ thì lại càng thêm tốt hơn.

Laura không ngờ rằng Vương tử lại chung chăn chung gối với thiếu nữ lại lịch không rõ này, điều này khiến cô ấy nhận ra rằng, Vương tử thực sự yêu cô, nếu không thì Vương tử sẽ không phá lệ với cô nhiều lần như vậy.

Trì Am không quan tâm tới vẻ bối rối của Laura, quay đầu lại nhìn về phía đầu giường, bông hoa nhật kim đặt nơi đầu giường trước khi ngủ vào hôm qua đã không còn thấy đâu nữa, chỉ còn lại một chút bộ phất màu vàng nhạt.

Cô vươn tay ra sờ, bụng ngón tay dính chút bột phấn màu vàng, sau đó bột phấn kia biến mất trong không khí.

Đây chính là hoa nhật kim mà các yêu tinh tự tay trồng, chúng không thuộc về con người, sẽ không để lại dấu vết gì cả.

Diops túm lấy tay cô, cặp mắt nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út của cô.

“Cái này từ đâu ra?” Anh hỏi.

Trì Am cũng không thể nói đây là nhẫn kết hôn mà anh tặng cô ở thế giới hiện thực được, chỉ đành im lặng.

Hơn nữa cũng không biết có phải vì chiếc nhẫn này là linh khí hay không, nó đi theo cô qua mấy thế giới, trừ cô và Tư Ngang ra, người khác không thể nhìn thấy được nó.

Người đàn ông nhìn cô một cái, thấy cô không nói gì thì cũng không miễn cưỡng, đứng dậy rời giường, máu tóc dài màu bạc lướt qua chăn nệm trắng tinh mềm mại.

Laura dẫn một đám thị nữ đi vào hầu hạ.

Những thị nữ kia nhìn thấy Trì Am mặc đồ ngủ cũng đang ở trong phòng Vương tử thì đều kinh hãi.

Trì Am quay đầu đi, coi như không thấy gì.

Diops mặc quần áo qua sự hầu hạ của Laura và các thị nữ, Trì Am mặc đồ ngủ đứng ở một bên, không biết nên làm gì, dù sao thì bây giờ cô cũng là Lilian, Lilian là Công chúa, sao có thể hiểu được cách hầu hạ người khác được? Sau đó liền bị Laura ghét bỏ kéo tới một bên, đưa cho cô bộ đồ của thị nữ, bảo cô thay nó.

Trì Am nhìn rồi nói: “Ta không biết mặc.”

Laura: “…”

Trì Am không hề kiêu căng mà là vì Lilian là công chúa một nước, cho dù từ nhỏ có bị đưa vào tháp Chiêm Bắc thì bên cạnh cũng có thị nữ hầu hạ, quần áo tới giơ tay, cơm tới hé miệng. Trong kí ức của Lilian, thật sự không có lúc nào tự mình mặc quần áo, thành ra Lilian không biết mặc quần áo của con gái như thế nào.

Bây giờ Trì Am là Lilian, không thể phá hỏng thiết lập con người của Lilian được, huống hồ cô thực sự không biết mặc trang phục cung đình phức tạp của con gái của dị thế giới này.

Laura chỉ đành giúp cô, vừa dạy cô mặc vừa âm thầm soi xét cô, trong lòng chắc chắn rằng thần phận trước đây không hề đơn giản, chỉ có tiểu thư quý tộc quen được người hầu hạ thì mới không biết phải mặc quần áo như thế nào.

Phỏng đoán này khiến cõi lòng Laura nhẹ nhõm hơn một chút, nếu như đã biết vương tử vừa ý cô gái này, đương nhiên không hy vọng cô gái này thực sự là nô lệ.

Với tính cách của Vương tử nhà bọn họ, nói không chừng sau này cô gái này sẽ là Vương tử phi của nước Tarrans.

Dưới sự chỉ bảo của Laura, cuối cùng Trì Am cũng hiểu mặc quần áo thị nữ như thế nào.

Nhưng chỉ là của phụ nữ thôi, cô vẫn không hiểu gì về quần áo của đàn ông, cho nên lúc vương tử kia gọi cô tới hầu hạ, trong tay cô nàng một áo choàng dáng dài kiểu nam màu bạc, thật sự không biết có phải trực tiếp tròng lên đầu anh không, hoặc là treo đằng sau cơ thể anh, thật là đau đầu.

Diops bảo các thị nữ lui xuống, vươn tay nhận lấy, hất vạt tay áo một cái, khoác áo choàng lên trên vai, tua rua màu bạc rủ trên bờ vai dày rộng, ngón tay thon dài của anh đóng hai nút đá quý của áo choàng lại, chỉnh sửa lại vạt áo, có chút ghét bỏ nói với cô: “Sau này cô phải hầu hạ ta đấy, học hỏi chút đi.”

Trì Am muốn ha ha hai tiếng với anh, sau đó lấy vòng cánh tay và vòng cổ tay bằng vàng khảm đá quý đặt trên khay theo sự ra hiệu của Laura, có chút ngây người, không biết phải làm thế nào.

Cuối cùng Trì Am vẫn đeo vòng cánh tay vòng cổ tay lên cho anh trước sự ra hiệu của Laura.

Màu vàng làm nền, vòng cánh tay được khảm đá quý màu tím, tinh tế đẹp đẽ, đeo trên cánh tay anh, ánh sáng màu vàng và màu tím giao nhau dưới ánh mặt trời, là sự cao quý ung dung chỉ vương tộc mới có.

Tới khi chuẩn bị xong, bên mái tóc dài thành một bím tóc dài, cuối cùng Diops cũng chỉnh trang xong bề ngoài của mình, quay đầu nhìn sang Trì Am, thấy mái tóc đen của cô loạn cào cào, trên đầu còn có mấy sợi tóc dựng lên, trông vô cùng đáng yêu, khiến lòng người cũng mềm mại hơn nhiều.

Diops dơ tay lên đè mấy sợi tóc dựng lên của cô xuống, lúc này mới quay người đi ra ngoài.

Laura vội vàng đi chuẩn bị bữa sáng của Vương tử, cho người trang điểm một lượt cho Trì Am.

Trì Am cảm thấy mình là một thị nữ, không cần phải trang điểm quá cầu kì, những thứ rườm rà này không cần cũng được, cho nên dứt khoát từ chối trang sức trân châu và vòng tay cài lên tóc mà thị nữ mang tới, buộc bổng tóc lên là được.

Thị nữ kia nhìn cô với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, cảm thấy hành động không trang điểm cho mình này của cô không thể chấp nhận được.

Trì Am muốn vô trán, định nghĩa của thế giới này với phụ nữ đúng là một lời khó nói hết, đa số phụ nữ chỉ cần trang điểm xinh đẹp tham gia vụ hội cung đình là được. Quốc sự, chính sự, chiến tranh hoàn toàn không liên quan tới bọn họ, chả trách Lilian lớn như thế này rồi mà còn chẳng biết mặc quần áo.

Đợi Trì Am xuất hiện với dáng vẻ mộc mạc, Diops hơi cau mày lại, nhưng cũng không nói điều gì.

Tuy rằng Laura không tán đồng, nhưng cũng tưởng rằng Trì Am không vừa mắt những sang sức được chuẩn bị cho thị nữ, nghi ngờ thân phận của cô chắc chắn vô cùng cao quý, nên cũng không nói gì nữa.

Trên bàn đã bày đầy các loại đồ ăn, Diops ngồi ở chủ vị, xung quanh là những người hầu hầu hạ dùng cơm, Diops bảo bọn họ lui xuống, chỉ để lại Trì Am hầu hạ dùng bữa.

“Cô tên là gì?” Diops hỏi.

Trì Am liếc anh một cái, cảm thấy với sự đa nghi của anh, chắc sớm đã cho người đi tra lại lịch của ba người bọn họ rồi, liền nói rằng: “Lilian.”

“Lilian?” Sắc mặt anh hơi trầm xuống, cảm thấy cô không nên có cái tên này mới đúng.

Thế nhưng nếu như cô không nên có cái tên này, vậy thì là gì?

Khó khăn lắm Trì Am mới hầu hạ anh dùng bữa xong, đang định đi ăn bữa sáng của mình thì bị anh kéo lại.

Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt cô, nói rằng: “Đừng nghĩ tới việc nhân cơ hội tới hầm giam thăm hai nô lệ kia, nếu không thì bọn họ chỉ có một con đường chết thôi! Đương nhiên, cô cũng đừng mơ tưởng sẽ chạy trốn cùng với bọn họ, nơi đây là đô thành của Tarrans, không có Nguyệt Quang Long, mấy người không trốn được đâu.”

Trì Am phát hiện ra vị Vương tử này buông lời đe dọa người khác thuận miệng thật đấy, bỗng thấy không biết nên nói gì cho phải.

Cô giả vờ ngoan ngoãn đáp lại một tiếng, đợi anh rời đi rồi, lập tức xách váy dài lê trên đất, đi tìm Laura.

Laura là nữ quan cung đình phụ trách hầu hạ Vương tử, quản lý một đám thị nữ, có thể nói là người đầu tiên bên cạnh Diops. Cô ấy khoảng ba mươi tuổi, tính cách trầm ổn cẩn thận, vô cùng nghiêm khắc với những thị nữ hầu hạ, sự nghiêm khắc này chủ yếu là ở quy củ của bọn họ, chỉ cần không vi phạm quy tắc, hầu hạ chu toàn thì bình thường cô ấy cũng khá khoan dung với người khác.

Bây giờ Trì Am là thị nữ của Diops, nhưng người trong cung điện Vương tử đều không dám đối xử với cô như thị nữ bình thường, dù sao thì cô cũng là người Vương tử tự mình đem về. Laura biết nhiều hơn một chút, đã chắc chắn rằng Trì Am là cô gái mà Vương tử đem lòng yêu, chỉ là không hiểu vì sao Vương tử lại đối xử với cô gái mà mình yêu như vậy.

Có lẽ Vương tử quá trẻ tuổi, không hiểu đối xử với cô gái mà mình thích như thế nào, chỉ có thể dùng cách này để giữ cô ở lại bên cạnh mình.

Laura cố ý để lại bữa sáng cho Trì Am, bữa sáng là bánh bao mềm mại thơm lừng và sữa bò nóng ấm, còn có cả điểm tâm được làm từ hoa tươi, vô cùng phong phú.

Calivet là thành Băng Tuyết, một năm bốn mùa

đó toàn là băng tuyết, thiếu thốn đồ ăn, tuy rằng đồ ăn thức uống của vương tộc rất tốt, nhưng không thể so được với Hoa Độ Tarrans dồi dào cường thịnh được.

Trì Am biết được từ trong kí ức của Lilian, diện tích ruộng cày của thành Calivert cũng không nhiều, đa số bọn họ sẽ giao dịch lương thực với nước khác, vật phẩm giao dịch là động vật quý hiếm sống trên núi Tuyết và thảo dược quý báu, sâu trong núi Tuyết còn có một số loài cá thơm ngon sống trong hồ bằng, đây cũng là một trong những thức ăn của bọn họ.

Nhớ tới tâm nguyện của Lilian, Trì Am không nhịn được mà thở dài trong lòng, quyết định có thời gian thì sẽ bói xem tình hình của Vương phi và hai cô công chúa của Calivert, hy vọng bọn họ đừng xảy ra chuyện trước khi cô nghĩ ra cách cứu bọn họ.

“Laura, hai đồng bạn của tôi bây giờ thể nào rồi?” Trì Am vừa ăn bữa sáng vừa thử dò hỏi.

Tối qua Trì Am biểu diễn một màn như vậy đã thành công lừa được Laura, cũng khiến Laura tự

mình đi tới hầm giam thăm hai nô lệ kia, có thuốc và thức ăn cô ấy đưa tới, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì cả.

“Bọn họ không sao, cô chỉ cần hầu hạ Vương tử cho tốt là được, chỉ cần cô yên phận, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện đâu.” Laura nghiêm túc nói.

Trì Am khẽ mỉm cười với cô ấy, coi như là trả lời.

Ăn xong bữa sáng, Trì Am liền đi theo Laura làm quen với công việc sau này.

Vào lúc ban ngày, Diops không phải xử lý chính sự vùng với Quốc vương ở sảnh Thảo Chính thì là cưỡi Nguyệt Quang Long đi tuần tra, thường sẽ không ở trong phòng ngủ, không cần thị nữ theo hầu mọi lúc mọi nơi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện