Cho nên.

Phong Hoa chớp chớp lông mi, cắn lên vành tai Phượng Triêu Ca, nói nhỏ:

“Trẫm đường đường là ngôi cửu ngũ, cũng không thể so ra kém một ám vệ chứ?”

“...”

“ Đây là vấn đề tôn nghiêm của nam nhân, ái phi ngươi nên phối hợp một chút đi ~”

“... Lăn.”

Giọng nói này, giống như phẫn nộ giống như giận.

Nhưng mà ——

Trong cung quý phi, quần áo rơi xuống đất, một phòng kiều diễm.

...

Hoa Hương Trù người mang long chủng, tấn vị Thục phi, Hoa phu nhân đặc biệt tiến cung thăm viếng con gái.

Thấy Hoa Hương Trù sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, thân thể tuy rằng yểu điệu, lại đẫy đà không ít, trong cung sinh sống rất tốt.

Hoa phu nhân vốn thương tâm nữ nhi, lập tức buông không ít.

Sau đó, Hoa phu nhân hành lễ vố Hoa Hương Trù, “Thần phụ tham kiến nương nương...”

Con gáo gả vào trong cung, đã không còn là nữ nhi Hoa thị, mà là Đế phi. Không còn là thần nữ, mà là chủ tử.

Coi như là cha mẹ ruột nhìn thấy, cũng phải cung kính xưng một tiếng nương nương, dựa theo quy củ hoàng thất ba lạy chín bái.

Cho nên, cũng khó trách nữ tử trên đời này, vót đến nhọn cả đầu đều muốn vào hoàng cung.

Càng chẳng trách hơn...

Nam nhân trên đời này, đều ngấp nghé cái long ỷ kia.

“Mẫu thân, ngài đang làm gì? Làm sao ngài có thể bái lạy Hương Nhi được, đây chính là làm khó Hương Nhi rồi!”

Hoa Hương Trù cầm chặt tay Hoa phu nhân, lập tức đem nàng nâng dậy, không để cho nàng thật sự quỳ xuống.

Hoa phu nhân xưa nay đối với nàng yêu thương phải phép, hai mẫu tử tình cảm thâm hậu.

“Tại Ngưng Hương cung này, người không cần giữ lễ tiết, cũng không cần gọi ta là nương nương, liền giống như còn ở nhà, gọi ta Hương Nhi là tốt rồi.”

“Cấp bậc lễ nghĩa không thể phế.” Hoa phu nhân trong miệng tuy rằng nói như vậy, nhưng mà người lại biết nghe lời phải ngồi thẳng lên.

Hai mẫu tử lúc nói chuyện, chỉ nói chuyện thường ngày.

Các cung nhân lui ra, chỉ còn lại hai người các nàng.

“Nương nương, ngươi trong cung sống có tốt không?” Hoa phu nhân trên mặt chân thành, ân cần không giống khách sáo.

Nàng thủy chung vẫn luôn nhớ nữ nhi nơi thâm cung này.

Hoa Hương Trù tiến cung cũng không vinh quang gì, chl đế vương mê tình thuốc, mới bò lên trên long sàng.

Dù cho biết rõ lấy mị lực của Hoa Hương Trù, dưới đời này không có mấy người nam nhân có thể ngăn cản.

Với tư cách mẫu thân, Hoa phu nhân vẫn như trước chờ đợi lo lắng.

Mặc kệ đồn đại Hoàng Thượng sủng ái nàng thế nào, Hoa phu nhân dù sao cũng phải muốn đích thân nhìn một cái, chính miệng hỏi một câu, mới có thể an tâm.

Hoa Hương Trù nghe vậy, khuôn mặt đẹp hiện lên một vòng hạnh phúc vui vẻ.

Nàng trả lời Hoa phu nhân vấn đề: “Mẫu thân yên tâm, Hương Nhi hết thảy đều mạnh khỏe, Hoàng Thượng rất là sủng ái ta.”

Nói đến chỗ này, Hoa Hương Trù đưa tay nhẹ nhàng sờ lên bụng của mình ——

Động tác này đã trở thành thói quen của nàng.

“Huống chi, Hương Nhi bây giờ lại là người mang long duệ...”

“Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt, như thế mẫu thân cũng an tâm.”

Hoa phu nhân nói qua, bỗng nhiên nhỏ giọng, nói: “Không chỉ có mẫu thân, phụ thân của ngươi cũng nhớ thương cùng lo lắng cho ngươi, bởi vậy để cho ta mang một ít lời cho ngươi...”

Chỉ chốc lát sau.

Nghe xong Hoa phu nhân nói, Hoa Hương Trù không thể tin trừng lớn đôi mắt, âm thanh không thể ức chế cả kinh nói:

“Người nói cái gì ——”

“Phụ thân hắn, hắn để cho ta...!!”

“Nương nương không nên kích động, cẩn thận tai vách mạch rừng.” Hoa phu nhân giữ chặt ống tay áo Hoa Hương Trù, làm nàng nhỏ giọng một chút.

Hoa Hương Trù lập tức im lặng, lập tức sắc mặt hiện lên sự vừa khó hiểu vừa đau tâm, nhỏ giọng mà kích động nói:

“Hoàng Thượng đối với Hoa thị chúng ta, thánh ân quyến long, phụ thân hắn vì cái gì, tại sao muốn khiến ta ——”

“... Mưu hại Hoàng Thượng?!”

Bốn chữ cuối cùng, chỉ là từ giữa răng môi nói ra, lại mang một cỗ kinh tâm động phách.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện