Thế gian này, dường như đã không còn gì quan trọng bằng lời hứa này.

Lúc này đây, Hoa Hương Trù sinh ra một loại ảo giác mình được nam nhân tôn quý nhất đời này sủng ái thật nhiều.....

Phong Hoa vui vẻ không đạt tới đáy mắt.

Ngươi bây giờ hỏi nàng giống như tra nam, đi lừa gạt tình cảm của Hoa Hương Trù, lương tâm không đau sao? —— hoàn toàn sẽ không đau.

Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh.

Nếu như Hoa Hương Trù lí trí kiên định, không vì đế vương sủng ái mà mê hoặc con mắt để đi bán đứng gia tộc của mình ——

Mặc kệ nàng nhận nhiều thứ hơn nữa, dù là giang sơn làm sính lễ, Hoa Hương Trù cũng sẽ không động tâm.

Tương lai nàng ta hối hận không thôi, bất quá là hiện tại nàng ta sướng vãi mộng, sẽ sớm trả giá đại giới mà thôi.

Đế vương vô tình.

Một câu nói kia, chưa bao giờ là nói suông, chẳng qua là Hoa Hương Trù không có thấy rõ.

...

Được phong làm Thục phi, Hoa Hương Trù tự nhiên không tránh được đi tới trước mặt kẻ địch "Hoa Vân La", lấy tư thái người thắng đi khoe khoang một lần.

“Xin thứ cho muội muội ngày hôm nay không thể hành lễ với tỷ tỷ...”

Hoa Hương Trù bụng còn chưa to ra, lại một mực làm như nàng ta sắp sinh con.

Một tay dựa vào cung nữ, một tay đỡ tại eo nhỏ của mình, trên khuôn mặt tràn đầy ngọt ngào cùng đắc ý.

“Muội muội bây giờ có thai, Hoàng Thượng đặc biệt cho phép không cần thăm hỏi bất kỳ ai, sợ làm bị thương thái tử tương lai đây...”

Nói đến đây, Hoa Hương Trù vội vàng đưa tay che lại cặp môi đỏ mọng, giống như giật mình nói lỡ lời:

“Tỷ tỷ, ngươi vừa mới không có nghe được cái gì chứ? Kỳ thật Hoàng Thượng cũng chỉ là nói mà thôi, một cái thai là nam hay là nữ cũng chưa biết chừng.”

A.

Nữ nhân, tên của ngươi nên gọi thành tinh nghịch.

Vô luận Hoa Hương Trù như thế nào luồn lên nhảy xuống sung sướng thế nào, hoàng đế bệ hạ chính là không tiếp chiêu.

Cuối cùng, Hoa Hương Trù có cảm giác không thú vị, được cung nữ cẩn thận đỡ, cố làm ra vẻ rời đi.

Nhưng mà bị Hoa Hương Trù châm biếm một phen, không có nghĩa là hoàng đế bệ hạ trong lòng không nửa điểm hỏa khí.

—— Hoa Hương Trù hiện nay lớn lối như vậy, đều là do người nào đó phóng túng.

Vì vậy, tại buổi chiều nhìn thấy Phong Hoa, Phượng Triêu Ca mặt mày quét ngang:

“Nghe nói ngươi muốn lập con của Hoa Hương Trù làm thái tử, ngươi hỏi qua trẫm hay chưa?”

Phong Hoa biết rõ, nhất định là Hoa Hương Trù lại tác quái rồi.

Vội vàng đi dỗ dành tiểu kiều thê.

“Đây là lừa gạt nàng ta nha, tháo tử của trẫm tất nhiên chỉ có thể là con của ái phi, chớ ăn dấm chua, nghe lời.”

“...”

Ghen cái quỷ gì!

Phượng Triêu Ca sắc mặt đỏ lên, nổi giận nói:

“Trẫm không ghen, chẳng qua là đối với loại người như ngươi không thông báo với trẫm một tiếng, tự tiện làm chủ hành vi rất là bất mãn... Ngươi không cần nói lạc đề!”

“A...”

Phong Hoa bừng tỉnh đại ngộ gật đầu nói: “Nguyên lai là như vậy a! Trẫm còn tưởng rằng là ái phi thấy Thục phi mang thai, lại nổi giận với trẫm.”

“...”

Phượng Triêu Ca mặt mũi tràn đầy sống không còn gì luyến tiếc.

Có phải ngươi đã quên mất, ngươi là một phụ nữ, mà trẫm mới là nam nhân!

Ngươi gặp qua nam nhân nào bởi vì không mang thai mà nổi giận chưa?!

Ân.

Nữ hoàng bệ hạ có lẽ có khả năng, đại khái là....

Thật sự đã nhập vai quá sâu, quên mất mình là một nữ nhân.

Phong Hoa đưa tay phong lưu ôm Phượng Triêu Ca, thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn, thổi toàn nhiệt khí nóng hổi nói:

"Đến Hoa Hương Trù đã mang thai, ái phi ngươi như thế nào mà không có động tĩnh? Rõ ràng trẫm cùng ám vệ thế thân kia giống nhau... Mỗi đêm vất vả cày cấy".

Kỳ thật, con nối dõi gì gì đó, đều là mượn cớ.

Phong Hoa yên lặng bấm ngón tay tính toán.

Cách thời hạn trao đổi linh hồn ba tháng đã không còn lại bao lâu.

Thật vất vả mới làm giấc mơ trở thành sự thật, cuối cùng hãnh diện làm đàn ông đích thực một lần.

Nữ hoàng bệ hạ tự nhiên là phải... Duy nhất một lần lấy lại đủ vốn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện