Đáng tiếc.

Nàng nhất định sẽ không để cho Hoa Vân La được như ý!

Hoa Hương Trù hoàn toàn quên mình mới là người câu dẫn tỷ phu, cắn răng, đột nhiên đứng dậy phóng tới cây cột màu son --

"Việc đã đến nước này, Hương Trù trong sạch đã mất, thẹn với Vân La tỷ tỷ, không mặt mũi nào sống chui nhủi ở thế gian!"

Hoa Hương Trù một bên thê lương hô hào, một bên vọt tới cây cột hình trụ!

"Phanh."

Mọi người đều phản ứng không kịp nữa, chỉ thấy Hoa Hương Trù thân thể kiều nhuyễn ngã xuống đất.

Cái trán trơn bóng chậm rãi trợt xuống một vòng máu đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình...

"Hương Nhi!"

"Hương Nhi!"

"..."

Xung quanh phập phồng tiếng kinh sợ ầm ĩ, vang lên bên tai Hoa Hương Trù rồi xa dần.

Trước khi ngất đi, nàng nhìn thấy đạo thân ảnh màu vàng cũng không phải là không nhúc nhích, khóe môi chậm rãi nhếch lên một đường cong thắng lợi.

-

"Nương nương, ngươi đã tỉnh!"

Một tiếng vui mừng đột nhiên vang lên ở bên tai.

Mí mắt Hoa Hương Trù run rẩy hai lần, sau đó dần dần mở ra...

Nương nương? Đây là gọi nàng sao?

Ánh sáng chói chang đập vào mắt nhưng nàng cũng dần thích ứng.

Hoa Hương Trù thấy bài trí chung quanh không giống Hương La các của nàng, ngược lại hiển hiện sự tôn quý của hoàng thất.

Đôi mắt đẹp có chút sáng ngời.

Nàng quay đầu nhìn về người cung nữ kia, trong thanh âm là không thể ức chế kinh hỉ: "Ngươi, vừa mới gọi ta là cái gì?"

Cung nữ sắc mặt khó hiểu, lại vẫn là cung kính hồi đáp: "Nương nương a."

Nương nương, nương nương, nương nương...

Cho nên, nàng bây giờ là nương nương?!

Hoa Hương Trù đầu ngón tay che lại môi anh đào, sợ thêm một khắc nữa mình sẽ cao hứng đến mức kêu ra tiếng.

Nếu như không có màn chủ động hiến thân kia, với tư cách Thiên Thánh đệ nhất mỹ nhân Hoa Hương Trù, vào cung phong phi, tất nhiên không kích động như vậy.

Cũng đúng vậy a, sau khi được chứng kiến đế vương lạnh bạc vô tình, nàng lại biến thành một kẻ tàn hoa bại liễu, giá trị con người bỗng nhiên rớt xuống rất nhiều.

Hoàng Thượng không cần nàng, thật đúng là chỉ có thể chết già trong nhà, vì nữ nhân bị thiên tử dùng qua, ai dám lấy?

Cho nên, nghe được mình bị phong làm phi tần, Hoa Hương Trù mới sẽ thất thố như thế.

"Ta, không, Bổn cung được Hoàng Thượng phong phi như thế nào? Phẩm vị thì sao?"

Hoa Hương Trù giơ tay nắm lấy ống tay áo cung nữ, điều muốn hỏi nhất là.... địa vịa của mình có vượt qua Hoa Vân La hay không.

"Hương phi. Là Tam phẩm phi vị." Cung nữ trả lời.

Chính là Tam phẩm, so với Hoa Vân La Hoàng quý phi còn thấp hơn vài cấp đây.

Còn có, Hương phi là cái gì quỷ?

Hoàng Thượng thậm chí ngay cả một phong hào cũng không cho, qua loa như vậy?

Hoa Hương Trù nhíu lại lông mày, sắc mặt vui mừng lui sạch.

Nàng nghĩ lại.

Hoa Vân La lúc ban đầu tiến cung, Hoàng Thượng lúc đó cũng chẳng phải qua loa đến cực điểm, chỉ phong nàng là Hoa phi sao?

Nàng bị tước phong hào, đày vào lãnh cung đều có thể phục sủng, không có đạo lý Hoa Hương Trù nàng không làm được!

Hương phi nương nương của chúng ta với cái trán quấn lụa trắng, đôi bàn tay trắng siết chặt lại, âm thầm quyết định --

Nhất định phải tranh thủ tình cảm!

Nữ nhân không muốn làm Hoàng Hậu, không phải phi tử tốt!

...

Hoa Hương Trù dưỡng tốt vết thương trên trán, thay đổi một bộ cung trang trắng, tỉ mỉ vẽ lông mày trang điểm, giống như nhánh hoa đào nở rộ vào mùa xuân.

Đáng tiếc a.

Người còn không vào được Dưỡng Tâm điện, đã bị thị vệ mặt lạnh vô tình ngăn lại:

"Thật có lỗi Hương phi nương nương, không có mệnh lệnh Hoàng Thượng, người không thể đi vào."

Hoa Hương Trù liên tiếp mấy lần, đều không nhìn thấy được Phong Hoa.

Kiên nhẫn cuối cùng hao hết.

Không được...

Sự sủng ái của nàng.....

Sao có thể bị Hoa Vân La giẫm dưới lòng bàn chân đây...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện