Nói xong, Hoa thái sư im lặng, không nói nữa.

Hắn cho ‘Hoa Vân La’ thời gian suy nghĩ.

Bất quá hắn tin tưởng, lục nữ nhi trước giờ không dám làm trái tâm ý của hắn, nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ đề nghị của hắn, cuối cùng đáp ứng.

Về phần Hoa Hương Trù vào cấm cung không hợp quy củ, đây đơn giản a ——

Hoàng quý phi bây giờ không phải đang hoàng ân long trọng sao? Để cho nàng đi cùng Hoàng Thượng nói lại.

“...”

Phượng Triêu Ca đang suy nghĩ sao? Không.

Hắn chỉ cảm thấy... Hoang đường vô cùng!

Rõ ràng cái triều đại này nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là đạo lý hiển nhiên.

Nhưng mà tại thời điểm Hoa thái sư nói cái gì, "Tỷ muội phục vụ chung chồng ", "Nga hoàng nữ anh giai thoại", Phượng Triêu Ca trong nội tâm ngoại trừ cảm thấy hoang đường, thì vẫn là hoang đường!

Hoàn toàn không có tâm tư nào ngồi hưởng phúc.

Có lẽ bởi vì hắn bây giờ là thân nữ nhi, có lẽ là đối với Hoa Hương Trù dáng vẻ kệch cỡm không có cảm giác...

Dù sao, đề nghị của Hoa thái sư, Phượng Triêu Ca là tuyệt đối không thể đồng ý.

Hắn không lưu tình chút nào từ chối: “Không được! Ta tuyệt sẽ không mang Hoa Hương Trù tiến cung!”

Hoa thái sư bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phượng Triêu Ca: “Hoa Vân La ——”

Bình thường quý nữ khuê các, dưới con mắt bén nhọn của thái sư đại nhân quyền nghiêng triều chính, nhất định sớm đã bắt đầu sinh ra sự e sợ rút lui.

Nhưng mà, đường đường là tân đế Thiên Thánh, cửu ngũ chí tôn Phượng Triêu Ca, dù cho bây giờ ở trong thân thể nữ tử yếu đuối, há lại sẽ đơn giản thần phục nhượng bộ như vậy?

Bất quá, không thể cùng tính cách Hoa Vân La chân chính chênh lệch quá lớn, khiến cho lão hồ ly Hoa Thế An này sinh lòng nghi ngờ.

Phượng Triêu Ca tùy ý tìm cái cớ, giải thích cử chỉ khác thường của chính mình.

“Nếu là Hoa Hương Trù tiến cung, lấy dung mạo của nàng tư sắc cùng kinh thế tài tình như ngươi nói, khi vào hậu cung, làm gì còn có... đất dung thân cho ‘Hoa Vân La’ ta?”

Sau lưng khẽ cắn môi, mang theo ghen tị mà nói ra câu này, thật sự là bỏ ra dũng khí thật lớn của hoàng đế bệ hạ.

... Hy vọng có thể bỏ đi Hoa Thế An hoài nghi đi.

Quả nhiên ——

Hoa Vân La xưa nay ôn nhu hèn yếu, từ lúc nào vậy mà không chỉ dám đối mặg với hắn, hơn nữa có như vậy bộc lộ ánh mắt sắc bén rồi hả?

Cái ánh mắt kia, giống như đã gặp ở nơi nào...

Ý niệm hoài nghi trong đầu, vừa mới bay lên trong đầu Hoa thái sư.

Sau một khắc, đã bị Phượng Triêu Ca đánh tan vô tung vô ảnh.

Hóa ra, là vì cái này.

Hoa thái sư bỗng nhiên cười rộ lên: “Vân La a, ngươi thật là một nha đầu ngốc. Thời trẻ qua mau, không người nào tránh được, hậu cung cho tới bây giờ đều là chỉ nghe người mới cười, không nghe thấy người cũ khóc, ngươi chẳng lẽ còn muốn độc chiếm thánh sủng hay sao?”

Nói đến đây, Hoa thái sư vui vẻ càng sâu.

Chỉ có điều, đây cười là cười nhạo, cười nhạo Phượng Triêu Ca ngây thơ.

“Hoàng Thượng không có khả năng cả đời chỉ sủng hạnh một người, hắn rất có thể mê luyến nữ tử khác, vì bọn nàng mà khuynh đảo.”

“Đến lúc đó, hắn sẽ không hề để tâm ngươi, thậm chí ngay cả cung điện của ngươi cũng sẽ không đặt chân đến!”

—— không biết vì sal.

Trái tim Phượng Triêu Ca, bởi vì Hoa thái sư nố, bỗng nhiên sinh ra một tia cảm giác tối nghĩa.

“Những cô gái kia không phải muội muội của ngươi, các nàng sẽ chờ cho ngươi bị thất sủng, hung hăng dẫm một cước lên ngươi. Nơi nào sẽ như Hương Trù, nhớ kỹ tình cảm tỷ muội, thời điểm nàng được sủng ái, sẽ không quên kéo ngươi lên...”

Phượng Triêu Ca đột nhiên mở miệng cắt ngang Hoa thái sư nói, từng chữ một mà nói:

“Không có thời điểm như vậy, chỉ cần có Ph.....ta ở đây, Hoa Vân La mãi mãi cũng sẽ không thất sủng!”

Hoa thái sư khinh miệt cười lạnh: “Ngươi lấy cái gì cam đoan?”

Không đợi Phượng Triêu Ca nói chuyện, hắn lại bỗng nhiên cười rộ lên.

Trong tươi cười, mang theo một tia hương vị quỷ mị.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện