Người mở miệng, tự nhiên là hoàng đế bệ hạ của chúng ta.

Phượng Triêu Ca giơ chiếc cằm tinh xảo, giọng điệu mệnh lệnh: “Bổn cung cũng khát.”

Ngụ ý, lại rõ ràng ——

Thất tiểu thư, dâng trà đi.

Thực đem đích tiểu thư phủ thái sư trở thành nô tì sai sử.

Hoa thái sư da mặt run rẩy, lại cũng chỉ có thể nhịn xuống bất mãn trong lòng, âm thanh có chút căng thẳng mà nói: “Hương Trù, dâng trà cho quý phi nương nương.”

Quả thực ——

Khinh người quá đáng!

Hoa Hương Trù cắn răng thầm hận, trong nội tâm sinh ra khuất nhục như thuỷ triều, sắp bao phủ thần trí của nàng, đôi mắt đẹp không khỏi có chút đỏ lên.

Thân là đệ nhất mỹ Thiên Thánh, nàng Hoa Hương Trù chưa từng bị vũ nhục như vậy.

Dâng trà cho Hoàng Thượng còn chưa tính, cửu ngũ chí tôn có thể làm nàng cam tâm tình nguyện bẻ gãy kiêu ngạo, buông tư thái, nhưng Hoa Vân La ——

Nàng, dựa vào cái gì? Đã từng là một thứ nữ nho nhỏ nằm rạp xuống lòng bàn chân nàng, chỉ xứng nhìn từ dưới lên, bây giờ cũng dám mở miệng muốn Hoa Hương Trù nàng dâng trà?

Nàng cũng xứng!?

Hoa Hương Trù hoàn toàn quên, ngay từ đầu, cũng không có ai bảo nàng bưng trà dâng nước, là nàng tự chủ trương.

Bây giờ bị người coi như tỳ nữ sai khiến, càng không liên quan đến người khác.

Phượng Triêu Ca lạnh nhạt liếc xéo Hoa Hương Trù có chút cứng ngắc bóng lưng, yếu ớt nhắc nhở: “Thất tiểu thư?”

Hoa phu nhân vội vàng nói: “Hương Nhi.”

Hoa Hương Trù nắm chặt tay, nhưng lại không thể không xoay người lại, từ khay bằng bạc trên bàn, bưng lên một chén trà xanh.

“Quý phi nương nương, xin dùng trà.”

Một câu, từng chữ một, giống như giữa hàm răng kinh tâm cắn ra, ngậm lấy lửa giận hừng hực.

—— Hoa Vân La, nỗi nhục ngày hôm nay, ta tuyệt đối không quên!

-

Sau chuyện dâng trà, thật ra khiến Hoa Hương Trù tạm thời an phận xuống.

Ngày hôm nay, không chủ động nhảy nhót trước mặt Phong Hoa.

Thế nhưng là, đích nữ Thất tiểu thư muốn gả cho người tôn quý nhất đời này, đâu có dễ dàng từ bỏ như vậy.

Mọi người sau khi dùng cơm, Hoa thái sư lấy cớ ‘Cha và con gái ôn chuyện’, thừa cơ đẩy ra Phong Hoa.

Vừa vặn, Phượng Triêu Ca cũng muốn biết lão hồ ly này đến cùng muốn làm gì, liền đi theo hắn đến thư phòng.

Vừa đóng cửa lại.

Hoa thái sư từ bộ dáng cẩn thận, khôi phục thành nhất phái cao cao tại thượng —— dù cho trước mặt là quý phi nương nương, nhưng đầu tiên lại là con gái Hoa Thế An hắn.

Trong ấn tượng, Hoa Vân La tính tình dịu dàng ngoan ngoãn không có tiếng tăm gì, cho tới bây giờ không dám đối nghịch lại ý của phụ thân, bởi vậy khi hắn muốn nói ý đồ cũng không sợ bại lộ.

Chẳng qua là, hắn lại không biết, người trước mắt sớm đã không phải là Hoa Vân La dịu dàng ngoan ngoãn như con cừu nhỏ, mà là...

Tân đế hắn một mực kiêng kỵ nhất Thiên Thánh —— Phượng Triêu Ca!

Hoa thái sư ngồi xuống ghế, lại để cho Phượng Triêu Ca đứng đấy.

“Vân La, vi phụ ngày đó đưa ngươi vào cung, không ngờ ngươi có một ngày có thể chiếm được tình cảm của Hoàng Thượng, được phong làm Hoàng quý phi, vinh quang của Hoa thị.”

Phượng Triêu Ca không nói gì, chờ nghe tiếp.

Quả nhiên, Hoa thái sư lời nói xoay chuyển, bắt đầu gõ hắn: “Thế nhưng là, Vân La ngươi không thể chỉ nhìn trước mắt, mà không nhớ phong quang hôm nay là từ đâu tới.”

“...”

“Nếu như mẫu tộc ngươi sau lưng không mạnh mẽ, làm sao Hoàng Thượng sẽ sủng ái ngươi, ngươi làm sao có thể ngồi vào địa vị quý phi....”

Nói tới nói lui, Hoa thái sư chỉ có một nghĩa là ——

Ngươi là nữ nhi Hoa thị, coi như bây giờ gả cho hoàng đế, tâm của ngươi cũng phải hướng về gia tộc.

Trong lòng Phượng Triêu Ca nhàn nhạt xì mũi coi thường.

Lúc này, Hoa thái sư đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi sau khi hồi cung, mang theo Thất muội Hương Trù của ngươi đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện