Phượng Triêu Ca: “!!!”

Nếu như hắn bây giờ là thân nam nhi, người cung hàn đau đớn không phải hắn, Phong Hoa nói ra những lời này, hoàng đế bệ hạ nhất định sẽ chăm chú cân nhắc.

Nhưng là......

Trẫm hiện tại là một phụ nữ a!

Còn phải trải qua tình cảnh của nữ nhân!

Cho nên Hoa Vân La ngươi cùng trẫm nói mấy thứ này là có ý gì?!

Phượng Triêu Ca vẻ mặt trời long đất lở nhìn qua Phong Hoa, giờ này khắc này vô cùng rõ ràng ý thức được một vấn đề ——

Trẫm đem ngươi trở thành huynh đệ, ngươi vậy mà muốn ngủ với trẫm?!

May mắn trẫm hiện tại có đại di mụ phụ thể.

Bất quá, qua một vài ngày nó cũng sẽ đi nha.

Phượng Triêu Ca nơm nớp lo sợ vài ngày, phát hiện Phong Hoa cũng không có biểu lộ ra ý tứ kia.

Trái tim treo lơ lửng lúc này mới để xuống.

...

Dưỡng Tâm điện.

Phong Hoa nhíu mày nhìn bàn tấu chương, ngón tay thon dài nâng lên, vuốt vuốt thái dương.

Giả bộ thành bộ dáng nhức đầu.

Phượng Triêu Ca gần đây thỉnh thoảng trốn tránh Phong Hoa, nhìn thấy nàng có cái bộ dáng này, trong trái tim kế tiếp ‘Lộp bộp’.

Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới, chính mình cả ngày ngốc tại hậu cung, đã thật lâu không có tiếp xúc đến triều chính....

Trẫm thế nhưng là minh quân!

Tại sao có thể bỏ mặc triều chính?!

Phượng Triêu Ca chủ trên động trước, dò hỏi: “ Trên triều đình đã xảy ra chuyện gì sao?”

Một bên, Từ công công nhíu mày, nhịn không được nhắc nhở: “Nương nương, hậu cung không được can chính...”

“...”

Từ Hỉ, trẫm mới là Hoàng Thượng, là chủ tử của ngươi!

Phượng Triêu Ca tự nói với mình phải nhịn xuống, không cùng người không rõ chân tướng chấp nhặt, chỉ bình tĩnh nhìn Phong Hoa.

Từ công công mày nhíu càng sâu: “Nương nương...”

Thời điểm này, Phong Hoa mở miệng: “Từ Hỉ, ngươi lui xuống trước đi.”

“... Vâng.” Từ Hỉ bất đắc dĩ đáp một tiếng, cuối cùng là chỉ có thể lui ra.

Phượng Triêu Ca ngạo kiều hừ một tiếng.

Lấy tư thái người thắng khoe khoang, liếc Từ Hỉ.

Từ Hỉ: “...”

Nương nương người thật sự là ngây thơ, lão nô mới không chấp nhặt với người.

Ai kêu người có Hoàng Thượng sủng ái, có thể được sủng sinh kiêu, mà nô tài lại không được chứ? Anh anh anh.

Từ Hỉ dẫn một đám cung nhân lui ra, Dưỡng Tâm điện lập tức chỉ còn lại có hai người.

Phượng Triêu Ca nhìn Phong Hoa.

Hắn thật không ngờ, Phong Hoa trước mắt là Thiên Thánh tân đế, vậy mà thật sự nguyện ý cùng hắn tham dự vào triều chính, thậm chí quát lui thái giám tổng quản Từ Hỉ.

Trước kia, kỳ thật trong lòng của hắn vẫn mơ hồ hoài nghi, chuyện thân thể hai người trao đổi, là âm mưu quỷ kế của Hoa thái sư.

Hiện tại xem ra.....

Hoa Vân La cùng Hoa thái sư không giống nhau.

[ Keng! Mục tiêu nhân vật Phượng Triêu Ca, độ thiện cảm + 5, công lược hoàn thành 50! ]

Thanh âm nhắc nhở đột nhiên vang lên ở bên tai, Phong Hoa cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.

Nghĩ đến nàng lần trước giải thích, Phượng Triêu Ca tạm thời tìm không thấy chứng cứ bọn họ trao đổi linh hồn liên quan đến Hoa thái sư, chỉ có thể miễn cưỡng tin tưởng nàng.

Nhưng mà, thầm nghĩ nhất định hắn vẫn còn có hoài nghi.

Nàng thừa cơ nhờ vào đó bỏ đi nghi kị của Phượng Triêu Ca, độ thiện cảm dâng lên không phải đương nhiên sao?

Phong Hoa đem một quyển tấu chương mở ra, bày ở trên bàn, thoải mái cho hắn nhìn:

“Ngươi nhìn đi, đây là lời khuyên của ngự sử đại phu, ta cảm thấy đúng là khó làm.”

Phượng Triêu Ca ánh mắt rơi xuống giấy trắng mực đen.

Ngự sử đại phu lên lớp giảng bài đại khái ý tứ chính là:

Hoàng Thượng người vì một phế phi mà biếm trích Hiền phi, đem Vinh tần đày vào lãnh cung, chuyện này quả thực không thỏa đáng.

Hy vọng người hãy suy nghĩ một chút, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

Phượng Triêu Ca nặng nề mà khép lại tấu chương, cười lạnh một tiếng:

“Thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, tuyệt không có khả năng này!”

“Không phải là lấy thân phận làm mình làm mẩy sao?”

“Kia trẫm liền khôi phục phần vị của ngươi, sắc phong thành Thiên Thánh Hoàng quý phi ——”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện