Thấy Phượng Triêu Ca ngậm chặt miệng, Phong Hoa chớp chớp lông mi.

Một bên tiếp tục bôi thuốc, một bên ngữ điệu khinh mạn mà nói:

"Kỳ thật Hoàng Thượng không cần cảm thấy thẹn thùng, ngươi bây giờ là nữ hài tử thân kiều thể nhược nha, hơn nữa trừ ta ra cũng không có người nào biết ngươi mới là ‘Phượng Triêu Ca’...

Cho nên a, coi như là kêu ra tiếng cũng sẽ không có nhiều người nói cái gì."

Chỉ kém không có nói rõ rằng ngươi hãy kêu lên đi a.

“...”

Cảm giác mình lại bị đùa giỡn là như thế nào? Phong Hoa tiếp tục nói: “Lại nói tiếp, Hoàng Thượng ngươi hôn mê trong ba ngày này, bất kể là bôi thuốc hay trông bên người, đều là trẫm... A, là ta tự thân đi làm, kỳ thật sớm đã bị thấy hết, thật sự không cần...”

Hai chữ "Thẹn thùng" còn chưa nói ra miệng.

Phượng Triêu Ca bên gân xanh trên trán nổi lên, từ giữa hàm răng lóe ra hai chữ: “... Câm miệng.”

Để Phong Hoa không nói lời kinh người, đùa giỡn chính mình, Phượng Triêu Ca đành phải mở miệng nói sang chuyện khác.

“Hoa Vân La.”

Hắn hô lên, không hiểu sao lại cảm thấy có chút quái dị.

Cưỡng ép đè xuống cảm giác cổ quái trong nội tâm kia, Phượng Triêu Ca nói tiếp đi: “Chuyện trẫm cùng ngươi trao đổi thân thể, có phải là...do bút tích của Hoa gia?”

Vấn đề này, rất sắc bén.

Trực tiếp xé rách mặt ——

Lộ ra hàn quang đao nhọn lạnh lẽo.

Giờ này khắc này giao tiếp như vậy, Phượng Triêu Ca đã không để ý vết thương có đau hay không.

Hắn giương mắt.

Nhìn Phong Hoa.

Tuy rằng kia mới chính là bản thân hắn, hắn lại dường như muốn xuyên thủng một thân hời hợt quen thuộc, trực tiếp xem thấu bên trong linh hồn!

Phong Hoa mặt không đổi sắc.

Tinh xảo lông mày chậm rãi nâng lên, tạo ra một vòng độ cong tuyệt sắc kinh hoa.

Nàng hững hờ hỏi lại, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ tâm tình nào: “Nếu như ta nói không phải, Hoàng Thượng sẽ tin sao?”

Phượng Triêu Ca cười lạnh.

Trẫm đương nhiên không tin!

Trong lòng hắn nghĩ, làm sao sẽ trùng hợp như vậy, tại sao cứ phải là Hoa Vân La?

Hoa thái sư quyền nghiêng triều chính mê hoặc triều cương, không chỉ là Phượng Triêu Ca hắn, toàn bộ Thiên Thánh hoàng thất đều kiêng kị ông ta ba phần.

Hắn kế vị bất quá mới ba tháng, vừa mới biếm trích Hoa Vân La vào lãnh cung, liền đã xảy ra chuyện ma quỷ như vậy...

Vậy nên không phải do sự mẫn cảm đa nghi của đế vương nên hắn mới nghi ngờ.

Thấy thuốc đã ngấm không sai biệt lắm, Phong Hoa một bên ung dung thong thả thu tay lại, một bên cười nhạo Phượng Triêu Ca đa nghi chất vấn, chậm rãi nói:

"Nếu như chuyện này thật sự là âm mưu của Hoa Thế An, như vậy Hoàng Thượng chắc hẳn lúc này đây đã chết thê thảm ở lãnh cung, mà không phải nằm ở trong điện Dưỡng Tâm, được ngự y tốt nhất chữa bệnh, dùng đến Kim Sang Dược, có cơ hội cùng khí lực chất vấn ta."

Phượng Triêu Ca không nói gì.

Đây tương tự cũng là điểm đáng ngờ hắn không nghĩ ra.

Vì sao Hoa Vân La...

Phong Hoa cầm lấy một cuốn lụa trắng, nhẹ nhàng quấn lên vết thương, âm thanh không nhanh không chậm tiếp tục nói:

"Nếu như ta là Hoa Thế An, có thể có bản lĩnh dời hồn đổi thể thông thiên như vậy, nhất định sẽ lựa chọn là làm cho mình cùng đương kim thiên tử trao đổi mà không phải chọn lấy một thứ nữ, lãng phí hết cơ hội một bước lên trời như vậy.

Một cái tính mạng già theo năm tháng, so với một cỗ thân thể trẻ trung cùng vô thượng quyền thế.....

Đáng giá mạo hiểm đánh cược một lần, không phải sao?"

Mỗi chữ mỗi câu, âm thanh lười biếng chân thành kể rõ, mang ý vị tràn đầy mị hoặc.

Giống như, có thể dụ dỗ ra ác ma nơi đáy lòng, từng bước trầm luân xuống đáy vực tội ác.

“...”

Thật lâu.

Phượng Triêu Ca nói: “Trẫm tạm thời tin tưởng ngươi một lần.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện