Nam nhân kia vì muốn thể hiện trước mặt mỹ nhân nên kiêu ngạo nói: “Hinh Nhã, ta là thiếu chủ của Tẩy Thiên các, chẳng qua cũng chỉ là một kiếm hoàng vô môn vô phái, để ta đến xả nỗi tức giận này cho muội.”
Nói xong y lệnh cho người đang đứng yên lặng ở phía sau: “Văn thúc, có phải trong tay của băng tâm kiếm hoàng kia là một cây thái tuế không? Ngươi đi cướp nó về đây cho ta, ta muốn tặng nó cho Hinh Nhã!”
Văn thúc nghe thấy vậy liền hơi chần chừ: “Thiếu chủ, kiếm hoàng cường giả trẻ tuổi như vậy, sau lưng có thể có sư phụ rất lợi hại, hay là chúng ta đừng tùy tiện đụng vào.”
Nam tử áo lam nghe thấy vậy liền do dự một chút, nhưng y vừa quay đầu đã thấy ánh nhìn tràn đầy ngưỡng mộ của Bạch Hinh Nhã đối với mình nên lập tức ra lệnh: “Nếu nàng ta có sư môn gì đó thì từ đã có thể tra ra từ sớm rồi, đây chắc chắn là kiếm tu vãng lai thôi. Văn thúc ngươi không cần lo lắng quá nhiều, kể cả nàng ta có ai chống lưng thì đã sao? Tẩy Thiên các chúng ta chẳng lẽ còn phải sợ người khác hay sao?”
Văn thúc âm thầm thở dài: “Tuân mệnh.”
Cố Thịnh Nhân đã bắt đầu thấy hơi mệt mỏi. Trong số những tên bao vây tấn công cô có ít nhất ba tên là kiếm hoàng cường giả, một tên không lưu thần, trên người cô đã có thêm nhiều vết thương.
Đúng lúc đó một luồng khí cường đại trói chặt cô lại.
Cố Thịnh Nhân khẽ rùng mình, nâng mắt nhìn lên thì thấy một lão già áo xám: “Thiếu chủ nhà chúng ta muốn cây thái tuế trong tay ngươi, nếu cô nương thấy thuận tiện thì Tẩy Thiên các chúng ta có thể tặng cho cô nương một phần hậu lễ coi như là bồi thường.”
Tẩy Thiên các sao? Cố Thịnh Nhân nhìn sang bên đó, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Bạch Hinh Nhã.
Thiếu chủ của Tẩy Thiên các trời sinh phong lưu, theo nội dung câu chuyện ban đầu thì Cố Duy Tâm đã yêu tên cặn bã này, sau khi Cố Thịnh Nhân đến thế giới này, trong mười năm luôn vất vả tu luyện, đương nhiên mất đi chi tiết Cố Duy Tâm thích tên phong lưu đó, không ngờ lại gặp y ngay lúc này.
Uy lực trên người lão già áo xám quá mạnh, dĩ nhiên là một kiếm tôn! Nhưng bắt cô phải giao thái tuế ra thì đừng có hòng.
Cố Thịnh Nhân lạnh lùng nói: “Thái tuế ở chỗ ta đã có việc cần dùng đến, các hạ nên từ bỏ tâm tư này đi.”
Lão già áo xám đã bao giờ bị người khác từ chối thẳng thừng như vậy? Vẻ mặt lão ta trầm xuống: “Nếu đã như vậy, lão phu đành phải tốn một chút tâm tư vậy.”
Khí thế thuộc về kiếm tôn trong nháy mắt được phát đi, ba tên kiếm hoàng đang bao vây tấn công Cố Thịnh Nhân liền lần lượt rời đi.
Cố Thịnh Nhân chỉ cảm thấy có một luồng khí mạnh mẽ lao đến trước mặt, nội thương trong nháy mắt không thể áp chế được, cô phun ra một ngụm máu tươi.
Cô giơ thanh kiếm đang cầm trong tay.
Hệ thống hơi lo lắng, hét lên trong đầu của Cố Thịnh Nhân: “Vật chủ, tình hình bây giờ không thuận lợi, xin đừng cố ra tay.”
Cố Thịnh Nhân: “Cây thái tuế này là tôi đặc biệt tìm cho sư tôn, lần sau xuất hiện không biết là bao giờ, tuyệt đối không thể giao ra.”
Xoẹt!” Cố Thịnh Nhân chỉ cảm thấy một luồng khí mát lạnh ập đến, trường kiếm chém vào người.
Cô cảm thấy toàn thân không còn sức lực, lấy tay cầm kiếm chống đỡ cơ thể quỳ trên mặt đất.
Lão già áo xám ánh lên một tia sát ý: Nếu đã trở mặt thì người như vậy không thể lưu lại trên thế giới này.
“Ngươi dám!” Một giọng nói tức giận dường như từ trên trời truyền đến.
Lão già chỉ cẩm thấy trước mắt mờ đi, thân thể lạnh lẽo, có một góc áo trắng như tuyết xẹt qua, đây là cảnh tượng cuối cùng lão ta nhìn thấy.
Huyền Kha không thèm liếc mắt nhìn lão già áo xám đang nằm dưới đất, hắn cúi người, bế Cố Thịnh Nhân lên.
“... Sư huynh?” Cố Thịnh Nhân cảm thấy một hơi thở ấm áp, quen thuộc vây quanh cô, khiến cô vô cùng yên tâm đi vào giấc ngủ say.
Nói xong y lệnh cho người đang đứng yên lặng ở phía sau: “Văn thúc, có phải trong tay của băng tâm kiếm hoàng kia là một cây thái tuế không? Ngươi đi cướp nó về đây cho ta, ta muốn tặng nó cho Hinh Nhã!”
Văn thúc nghe thấy vậy liền hơi chần chừ: “Thiếu chủ, kiếm hoàng cường giả trẻ tuổi như vậy, sau lưng có thể có sư phụ rất lợi hại, hay là chúng ta đừng tùy tiện đụng vào.”
Nam tử áo lam nghe thấy vậy liền do dự một chút, nhưng y vừa quay đầu đã thấy ánh nhìn tràn đầy ngưỡng mộ của Bạch Hinh Nhã đối với mình nên lập tức ra lệnh: “Nếu nàng ta có sư môn gì đó thì từ đã có thể tra ra từ sớm rồi, đây chắc chắn là kiếm tu vãng lai thôi. Văn thúc ngươi không cần lo lắng quá nhiều, kể cả nàng ta có ai chống lưng thì đã sao? Tẩy Thiên các chúng ta chẳng lẽ còn phải sợ người khác hay sao?”
Văn thúc âm thầm thở dài: “Tuân mệnh.”
Cố Thịnh Nhân đã bắt đầu thấy hơi mệt mỏi. Trong số những tên bao vây tấn công cô có ít nhất ba tên là kiếm hoàng cường giả, một tên không lưu thần, trên người cô đã có thêm nhiều vết thương.
Đúng lúc đó một luồng khí cường đại trói chặt cô lại.
Cố Thịnh Nhân khẽ rùng mình, nâng mắt nhìn lên thì thấy một lão già áo xám: “Thiếu chủ nhà chúng ta muốn cây thái tuế trong tay ngươi, nếu cô nương thấy thuận tiện thì Tẩy Thiên các chúng ta có thể tặng cho cô nương một phần hậu lễ coi như là bồi thường.”
Tẩy Thiên các sao? Cố Thịnh Nhân nhìn sang bên đó, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Bạch Hinh Nhã.
Thiếu chủ của Tẩy Thiên các trời sinh phong lưu, theo nội dung câu chuyện ban đầu thì Cố Duy Tâm đã yêu tên cặn bã này, sau khi Cố Thịnh Nhân đến thế giới này, trong mười năm luôn vất vả tu luyện, đương nhiên mất đi chi tiết Cố Duy Tâm thích tên phong lưu đó, không ngờ lại gặp y ngay lúc này.
Uy lực trên người lão già áo xám quá mạnh, dĩ nhiên là một kiếm tôn! Nhưng bắt cô phải giao thái tuế ra thì đừng có hòng.
Cố Thịnh Nhân lạnh lùng nói: “Thái tuế ở chỗ ta đã có việc cần dùng đến, các hạ nên từ bỏ tâm tư này đi.”
Lão già áo xám đã bao giờ bị người khác từ chối thẳng thừng như vậy? Vẻ mặt lão ta trầm xuống: “Nếu đã như vậy, lão phu đành phải tốn một chút tâm tư vậy.”
Khí thế thuộc về kiếm tôn trong nháy mắt được phát đi, ba tên kiếm hoàng đang bao vây tấn công Cố Thịnh Nhân liền lần lượt rời đi.
Cố Thịnh Nhân chỉ cảm thấy có một luồng khí mạnh mẽ lao đến trước mặt, nội thương trong nháy mắt không thể áp chế được, cô phun ra một ngụm máu tươi.
Cô giơ thanh kiếm đang cầm trong tay.
Hệ thống hơi lo lắng, hét lên trong đầu của Cố Thịnh Nhân: “Vật chủ, tình hình bây giờ không thuận lợi, xin đừng cố ra tay.”
Cố Thịnh Nhân: “Cây thái tuế này là tôi đặc biệt tìm cho sư tôn, lần sau xuất hiện không biết là bao giờ, tuyệt đối không thể giao ra.”
Xoẹt!” Cố Thịnh Nhân chỉ cảm thấy một luồng khí mát lạnh ập đến, trường kiếm chém vào người.
Cô cảm thấy toàn thân không còn sức lực, lấy tay cầm kiếm chống đỡ cơ thể quỳ trên mặt đất.
Lão già áo xám ánh lên một tia sát ý: Nếu đã trở mặt thì người như vậy không thể lưu lại trên thế giới này.
“Ngươi dám!” Một giọng nói tức giận dường như từ trên trời truyền đến.
Lão già chỉ cẩm thấy trước mắt mờ đi, thân thể lạnh lẽo, có một góc áo trắng như tuyết xẹt qua, đây là cảnh tượng cuối cùng lão ta nhìn thấy.
Huyền Kha không thèm liếc mắt nhìn lão già áo xám đang nằm dưới đất, hắn cúi người, bế Cố Thịnh Nhân lên.
“... Sư huynh?” Cố Thịnh Nhân cảm thấy một hơi thở ấm áp, quen thuộc vây quanh cô, khiến cô vô cùng yên tâm đi vào giấc ngủ say.
Danh sách chương