Editor: Ochibi

Tiên Tảo Tảo rất mờ mịt.

Đối tượng công lược nói xong rồi, nhưng sao cô nghe như không phải cùng một chuyện vậy? Lệ Đình nghĩ đến gì không nói thêm nữa, nhưng Mộc Phong lái xe lại biết chút nội tình.

Ví như chủ nhân cầm hành xem cầm và những nhạc phổ cổ cầm như bảo bối, tên kia keo kiệt lắm, người bình thường cũng đừng nghĩ đến việc nhìn xem.

Mà trước đó, chủ tiệm đã điện thoại cho hắn, mục đích là để hỏi thăm về người muốn xem nhạc phổ cổ cầm, hắn cũng không dễ trả lời.

Thật ra hắn đã âm thầm hỏi qua Tiên Tảo Tảo đánh đàn thế nào, đáng tiếc chưa kịp nghe Tiên Tảo Tảo trả lời, người đã bị Boss kêu đi rồi.

...... Cuối cùng, hắn chỉ có thể khuyên đối phương chuẩn bị tinh thần cổ cầm sẽ hư. Dù sao thì Tiên gia cũng tốt, Boss cũng tốt, sẽ không ai bủn xỉn mấy cái cổ cầm.

Xe rời khỏi nội thành chậm rãi uốn lượn lên núi, nguyên nhân là do chủ nhân chọn vị trí cầm hành gần núi xanh.

Đầu mùa hạ cây cối xanh um, Tiên Tảo Tảo ngồi trong xe nhịn không được suy nghĩ chủ tiệm là kiểu người thế nào, chắc là sắp tới nơi rồi?

Sự thật chứng minh, thật sự sắp tới rồi.

Cửa hàng cầm hành màu sắc cổ xưa nằm trong một tòa kiến trúc như cung điện.

Tiên Tảo Tảo đẩy xe lăn đối tượng công lược chậm rãi tiến vào, một vị nam nhân đứng trước quầy chỗ sâu trong đại điện.

Nam nhân mặc trường bào xanh nhạt, đưa lưng về phía cửa, lúc nhất thời từ sau lưng nhìn qua không biết đối phương đang làm gì.

"Đừng nói với tôi, cậu nghĩ một người đã đủ giữ quan ải." Khi xe lăn dừng lại, Lệ Đình hài hước trêu chọc nam nhân.

"Nhạc phổ cổ cầm đã là nhượng bộ rồi, cổ cầm của tôi tuyệt đối không được!" Giọng nam nhân trẻ trung ngoài ý muốn, tới khi quay đầu Tiên Tảo Tảo mới phát hiện đối phương thì ra là một mỹ thiếu niên.

Là mỹ thiếu niên trong cơn giận dữ.

"Nhận thầu đỉnh núi xây tiệm cầm hành, mục đích chính của cậu là giấu kĩ cầm của cậu sao?" Lệ Đình câu môi cười, chế giễu trong giọng nói sắp phá tan phía chân trời.

Mỹ thiếu niên bị khó thở: "Thương nhân thúi như cậu sao có thể hiểu được tôi......"

Lệ Đình: "Ừ, tự cho mình thanh cao sao? Không hiểu."

"......" Hai người đấu khẩu.

Tiên Tảo Tảo đứng sau Lệ Đình nhận ra, khi ở bên mỹ thiếu niên này, đối tượng công lược hình như cũng rất "hoạt bát".

Thất thần không bao lâu, Lệ Đình "hoạt bát" chuyển hướng về phía Tiên Tảo Tảo: "Hắn rất đẹp?"

"Hả?" Tiên Tảo Tảo ngây ngốc cúi đầu nhìn về Lệ Đình, cô không thấy cái gì nha?

Lệ Đình quét mắt chủ tiệm xù lông, trong lòng rất bực bội.

Hắn mang Tiên Tảo Tảo tới cầm hành, vì muốn thỏa mãn nguyện vọng của cô, nhưng hắn lại quên chủ tiệm cầm hành cũng là một mỹ thiếu niên, mỹ thiếu niên rất có lực hấp dẫn thiếu nữ.

Chính là đang xù lông, chọc hắn muốn đánh người.

Lệ Đình nhìn chăm chú Tiên Tảo Tảo không ra tiếng, trong lúc nhất thời chủ tiệm xù lông cũng ngừng nói, lúc này hắn mới phát hiện phía sau Lệ Đình còn một người.

Còn là một em gái đặc biệt đặc biệt đặc biệt...... Xinh đẹp.

Chủ tiệm khẽ meo meo thu liễm:......

Ừm, người vừa rồi xù lông là tên kia không phải hắn, hắn chậm rãi đình chỉ sống lưng, xuất ra phong thái đối mặt với những người khác mới có.

Thái độ hoàn toàn trái ngược với lúc cãi nhau cùng Lệ Đình hỏi: "Người muốn đàn tấu cổ cầm của tôi là em sao?"

Giọng nói so với vừa rồi, nhiều ôn nhu miễn bàn.

Tiên Tảo Tảo:...... Mặt người này đại biến kìa!

Nhưng ánh mắt đối tượng công lược một bên làm lưng cô như kim chích.

Tiên Tảo Tảo không biết lại chọc tới nơi nào của đối phương, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu: "Em muốn đàn một khúc cho Lệ ca ca nghe, nếu không mượn được thì thôi vậy."

Chủ tiệm nhìn Lệ Đình, lại thấy lạnh mặt người sau được hòa tan, đối phương nhìn phía hắn ngạo mạn nói: "Nhạc phổ cổ cầm lấy được rồi thì chúng ta đi, nghe cầm ở chỗ khác sẽ thích hợp hơn."

"...... Ấy, từ từ!" Chủ tiệm nhìn Tiên Tảo Tảo, đột nhiên đổi chủ ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện