Edit: Ochibi

Kia chẳng phải là nói, cô vừa rồi bị đối tượng công lược quấy rầy?

Nhưng chờ Tiên Tảo Tảo đi xem Lệ Đình, thân thể người nọ đã ngồi thẳng, tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái tự phụ lại đứng đắn.

Khiến cho Tiên Tảo Tảo cảm thấy vừa rồi đều là ảo giác của cô.

Xe chạy rất nhanh, trên đường nhựa rộng lớn dòng xe cộ chậm rãi dày lên, người đi đường cũng dần dần tăng nhiều, thẳng đến khi quẹo vào giao lộ ồn ào náo động, tiến vào phố buôn bán.

Tiên Tảo Tảo cảm thấy hứng thú ghé vào trên cửa sổ xe, cảm thụ bầu không khí náo nhiệt ập vào trước mặt.

Mộc Phong chọn chính là khu vực hàng xa xỉ, người tương đối ít.

“Ông chủ, tới rồi.” Mộc Phong dừng xe, mở cửa sau xe, mới định đẩy người xuống dưới đã bị ngăn lại.

Lệ Đình quay đầu nhìn về phía Tiên Tảo Tảo, Tiên Tảo Tảo vừa nhìn bên ngoài xe, a?

Nhà cũ Lệ gia ở nơi trung tâm thương mại này sao, không phải đâu nhỉ?

Ngón trỏ Lệ Đình thon dài nhẹ nhàng chạm chạm xe lăn, nhẹ nhàng hấp dẫn lực chú ý Tiên Tảo Tảo.

Tiên Tảo Tảo thấy thế nháy mắt đã hiểu, cười ngoan ngoãn, ngay sau đó tiếp nhận Lệ Đình từ trong tay trợ lý, “Mộc Phong ca ca vất vả rồi, cứ để em.”

Khuôn mặt thiếu nữ điềm mỹ cười sáng lạn, Mộc Phong lại cảm giác cả người lạnh run, nghĩ đến nguyên nhân cả người hắn lạnh, hắn lập tức giao xe lăn ra.

Quả nhiên xe lăn qua tay, lạnh lẽo cũng biến mất theo.

Trợ lý nhìn bóng dáng Tiên Tảo Tảo đẩy Boss rời đi nhịn không được lắc đầu, BOSS nhà hắn giống như vẫn luôn có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, đây là đem thiếu nữ thành đồ vật của mình rồi?

Cũng không biết như vậy đối với hai người là tốt hay xấu.

Mặc kệ là tốt hay xấu, Tiên Tảo Tảo đã đẩy Lệ Đình đi vào trung tâm thương mại, “Lệ ca ca anh muốn mua đồ hả?”

Âm thanh mềm mại, dung nhan xinh đẹp đến siêu việt chân thật, hơn nữa khí chất tự phụ của Lệ Đình kia, Tiên Tảo Tảo cùng Lệ Đình tiến vào trung tâm thương mại, gần như nháy mắt liền khiến cho oanh động.

Đối mặt với đám người ùa lên, Tiên Tảo Tảo bước chân tới.

Phải rồi, đây mới là trận chiến nghênh đón cô, khi còn ở hồ yêu tộc, có khi nào cô đi ra ngoài mà không kéo gió?

Tiên Tảo Tảo kích động bắt đầu run rẩy.

“Đừng sợ,” Mặt Lệ Đình lạnh lùng, đối mặt mọi người, hắn trở tay cầm tay Tiên Tảo Tảo đặt trên xe lăn.

Tiên Tảo Tảo hoàn hồn.

Giọng nói Lệ Đình khó được mềm nhẹ như lúc này, hắn đỡ tay Tiên Tảo Tảo nhìn về phía lầu hai, “Tảo Tảo, đẩy tôi đi lên lầu.”

Mộc Phong một bên vội vàng sắp xếp bảo tiêu duy trì trật tự, bảo an ở trung tâm thương mại cũng nghe tới mệnh lệnh, tiến đến chi viện.

Mà trải qua lời nói của Lệ Đình, Tiên Tảo Tảo cũng từ trong kích động bình tĩnh lại, cô hiện tại là người, là kiều hoa, cho nên……

“Người thật nhiều quá, Lệ ca ca.” Tiên Tảo Tảo nhát gan nỉ non.

Âm thanh mềm mại thật nhỏ, bao phủ trong tiếng người ríu rít, rõ ràng không dễ phân biệt, Lệ Đình lại vẫn bắt giữ được.

Tới trung tâm thương mại trước, hắn sớm đoán được Tiên Tảo Tảo sẽ dẫn phát oanh động, nhưng không nghĩ tới vẫn còn xem nhẹ lực ảnh hưởng.

Cho nên, xuất hiện nhiễu · loạn như vậy, hắn rất bực bội.

Nhưng bực bội thì bực bội, đối với Tiên Tảo Tảo hắn lại ngoài ý muốn có kiên nhẫn.

“Sợ sao?” Lệ Đình cầm tay Tiên Tảo Tảo, xe lăn cũng dừng lại theo, hắn đang đợi vật nhỏ một đáp án.

Hắn muốn đối phương quang minh chính đại đi ra ngoài, nhưng nếu vật nhỏ nhát gan, sợ bị người vây xem, kia hắn cũng có thể dẫn người về trên xe.

Tiên Tảo Tảo đối mặt với ánh mắt Lệ Đình nghiêm túc, ngừng lại, khóe môi cô hơi nhếch lên, giống cái móc nhỏ dễ dàng cướp đi nhân tâm.

Lệ Đình ngừng lại hô hấp rồi, ngồi ở trên xe lăn ngửa đầu chờ cô trả lời.

Vẫn là âm thanh nhỏ bé yếu ớt, vẫn là Tiên Tảo Tảo nhát gan sẽ phát run, nhưng cô nói chính là: “Không sợ, Lệ ca ca chúng ta nói rồi, em—— bảo vệ —— anh.”

Cô vỗ vỗ ngực mình, đầu ngón tay xoay ngược lại, chọc chọc bả vai Lệ Đình, tươi cười mềm ấm sáng lạn, choáng váng mắt Lệ Đình.

21/1/2020
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện