Edit by Vân Hi

Cha Tiêu cùng Triệu Lệ phản ứng không sai biệt lắm.

Khoảnh khắc ông ta nhìn thấy Tiêu Nghiên, nói không kinh ngạc là không đúng.

Theo lý thuyết mà nói, Tiêu Nghiên, là đứa con trai mà ông ta đã từ bỏ.

Bằng không lấy cái tính của ông, cũng không có khả năng để một người như Tiêu Nghiên tùy ý ở chỗ này tự sinh tự diệt.

Thậm chí lần này tới gặp hắn, cũng là nhờ Triệu Lệ lơ đãng nhắc tới, nói tìm được một gia sư, có vẻ rất đáng tin cậy, khiến Tiêu Nghiên có biến hóa rất lớn.

Nhưng là trêи thực tế, cha Tiêu cũng không ông mong đợi gì nhiều, một Tiêu Nghiên như thế, làm sao có thể tạo ra cái thay đổi gì lớn? Có thể không làm ông mất mặt đã quá tốt rồi!

Nhưng thiếu niên hiện tại xuất hiện trước mặt hắn, mặt mày anh tuấn ôn hòa, khí chất sạch sẽ, chỉ cần nhìn bề ngoài này của hắn, tuyệt đối là một sự tồn tại có thể mang lại mặt mũi cho ông ta.

Cha Tiêu một bên cảm thấy không thể tưởng tượng, một bên lại có một cảm giác tự hào mơ hồ-- đây là hạt giống của ông ta.

__Định dịch thô là "chung tình", nhưng lại thôi!!!__

Ông ta một chút cũng không cảm thấy đây là công lao của việc gia sư, rõ ràng là gen của ông ta cũng đủ ưu tú!

Sau đó...... ông ta thấy cô gái bên người Tiêu Nghiên, hai người đang nắm tay.

Sắc mặt cha Tiêu lập tức trầm xuống, cơ hồ mắt thường đều có thể thấy được.

"Nữ nhân này là ai?" Ông ta không đợi Tiêu Nghiên nói chuyện, trực tiếp mở miệng chất vấn.

Tiêu Nghiên cùng A Chiêu liếc mắt nhìn nhau một cái, A Chiêu mở miệng: "Tiêu tiên sinh, tôi là gia sư của Tiêu Nghiên ......"

"Tôi hỏi Tiêu Nghiên."

Cha Tiêu hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm liếc mắt nhìn A Chiêu: "Tôi hỏi con trai tôi, như thế nào lại đến lượt người khác trả lời?"

Ánh mắt ông ta sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Nghiên.

Trước mắt bao người, Tiêu Nghiên bắt gặp ánh mắt của ông ta, lại như là nhìn thấy hồng thủy mãnh thú, vẻ mặt hoảng sợ đến cực điểm, không nói hai lời liền trốn ra đằng sau A Chiêu.

A Chiêu: "......"

Cha Tiêu: "......"

Triệu Lệ: "......"

Thấy một màn như vậy, khóe môi Triệu Lệ vô thức nở nụ cười, lại biến mất rất nhanh.

Chỉ một động tác này của Tiêu Nghiên, cô liền rõ ràng, mình không cần phải làm gì cả.

Cũng đủ để cha Tiêu trong lòng "tặng" cho đứa con trai này án tử.

Quả nhiên, cha Tiêu nhìn thấy Tiêu Nghiên, một người đàn ông cao to gần 1 mét 8, lại không tiền đồ trốn đằng sau một đứa con gái, liền tức giận trực tiếp lật đổ tách trà trước mặt.

Ông ta có một bụng hỏa muốn phát tiết, đáng tiếc còn không có chờ ông ta rít gào thành tiếng, đã bị một giọng nữ mềm mại ngọt ngào cắt đứt:

"Tiêu tiên sinh, tách trà này đắt lắm đấy......"

Tiêu Nghiên tránh ở sau lưng A Chiêu thiếu chút thì nữa cười ra thành tiếng.

Cô giáo của hắn, sao lại đáng yêu như vậy chứ?

Cái lão đông tây(*) này, sợ là bị chọc giận đến ngu đi?

(*) Lão đông tây(老东西): Lúc đầu mình chỉ định dịch là "lão" thôi. Nhưng thêm hai từ "đông tây" này nữa, đặc biệt chỉ người và động vật (thường có bao hàm tình cảm yêu thương hay căm ghét), mang ý chỉ khinh thường, hơi lỗ mãng, thô lỗ với người lớn tuổi. Đó thể hiện sự chán ghét của nam chính nên mình dịch nguyên xi luôn.

Sắc mặt Cha Tiêu xanh mét trừng A Chiêu, thần sắc làm cho người ta sợ hãi.

Đáng tiếc, A Chiêu hoàn toàn không sợ ông ta, thân thể nhân loại này đang từ tráng niên dần trở nên suy yếu, liền chỉ dựa vào một thân khí thế để hù người thôi.

A Chiêu không sợ nhất những thứ sắp hết hạn như này, cô cũng trừng lớn đôi mắt nhìn cha Tiêu.

Cha Tiêu bị cái đứa con trai không nên thân cùng nữ nhân không thể hiểu này làm cho tức giận đến cả người đều phát run.

Đúng lúc, Tiêu Mặc đang rầm rì xuống lầu, nhìn thấy vị đại ca vừa rồi lạnh lùng giờ lại có bộ dáng sợ hãi nép ra sau người khác, lập tức liền cười nhạo thành tiếng:

"Tiêu Nghiên ca ca như thế nào tránh ở phía sau người khác, lại còn run bần bật như con chó......"

Lời nói của cậu bị Triệu Lệ đánh gãy: "Mặc Mặc, như thế nào lại đến lượt con nói chuyện?"

Cha Tiêu nhìn thấy con trai nhỏ, thần sắc hoãn đi, hừ lạnh một tiếng: "Cái gì mà Tiêu Nghiên ca ca? Con mới không có anh trai."

Ông ta liếc mắt nhìn về phía Tiêu Nghiên cùng A Chiêu một cái, đứng dậy rời đi.

Từ đầu đến cuối, Tiêu Nghiên thậm chí không nói với ông ta một lời.

_____

Đôi lời của editor:

- Vân thấy nếu kèm theo tên nam chủ thì Tiêu Mặc gọi "ca ca". Còn nếu không có thì cứ gọi anh đi. Tại cảm thấy nếu Tiêu Mặc ghét Tiêu Nghiên mà gọi "Anh ơi" hay "Anh Tiêu Nghiên". CMN ớn hết cả người!!!😰😰
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện