Edit by Vân Hi
Tiêu Mặc nhịn không được kêu thảm một tiếng.
Quản gia:......
Ông nhịn không được liếc mắt nhìn Tiêu Mặc một cái, thầm nghĩ vị tiểu thiếu gia này, sợ là đầu óc cũng có chút thiểu năng.
Đương nhiên lời này ông thể nói ra, dù sao ông còn muốn đi theo Triệu Lệ lâu dài.
"Tiêu Mặc thiếu gia, cậu không sao chứ?" Ông vội vàng hỏi.
Tiêu Mặc ôm chân dựa vào tường, oán hận trừng cánh cửa trước mặt: "Không có việc gì, quản gia đúng không, ông đem cái cánh cửa này phá cho tôi!"
Quản gia:......
Ông vẫn luôn nghe mấy cái lời đồn về vị thiếu gia Tiêu Mặc này, nói IQ của cậu cực cao, được thái thái giáo dưỡng rất tốt, lại còn mười tuổi đã nhảy lớp, chơi được ba loại nhạc cụ, vẽ tranh cũng biết chút ít,......
____Vân bị cấn chỗ này này. Rõ ràng ở trêи nói Tiêu Mặc 7 tuổi mà ở dưới này nói 10 tuổi, bản raw luôn đó; hay đây chỉ là lời đồn nên nói gì cũng được nhỉ?? Thôi, Vân edit đúng theo tác giả vậy. Bạn nào hiểu thì cmt hộ cái để mình biết mà giải thích nhé!____
Chính là hôm nay vừa thấy......
Quản gia quyết định vẫn nên bảo trì im lặng.
*Cành cạch* cửa mở.
Thân ảnh Tiêu Nghiên xuất hiện ở cửa, A Chiêu đứng ở bên cạnh hắn.
"Cha đến gặp tôi?" Tiêu Nghiên hỏi.
Quản gia quan sát rất kĩ, Tiêu Nghiên thiếu gia tuy rằng cố gắng khiến cho bản thân mình bình tĩnh, nhưng trong mắt cậu vẫn có sự mong đợi được biểu lộ rất rõ.
Quả nhiên, vẫn là một thiếu niên khao khát tình cha.
Còn không đợi hắn trả lời, Tiêu Mặc bị xem nhẹ đang đứng ở một bên đã bất mãn nói lớn tiếng: "Anh là anh trai tôi, Tiêu Nghiên?"
Tiêu Nghiên đáy mắt trầm xuống.
Tiêu Mặc.
Hai chữ này quanh quẩn khóe miệng hắn hai lần.
Hắn không thể quên được cái điệu bộ cười của nó khi giẫm chết con mèo của hắn.
Ngay cả khi đó Tiêu Mặc mới chỉ là một đứa 4 tuổi.
Có một số việc, không phải ỷ vào tuổi còn nhỏ liền có thể được tha thứ.
Huống chi, cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nghe qua một câu xin lỗi của Tiêu Mặc.
Tiêu Nghiên quét mắt liếc cậu một cái, không nói gì.
Tiêu Mặc mím miệng không vui, lại không có tức giận.
Đôi mắt cậu trừng trừng nhìn xung quanh một vòng, đột nhiên lớn tiếng nói: "Tiêu Nghiên, cái cửa này của anh không tốt chút nào, nó đập vào chân tôi. Anh đem nó tháo ra được không?"
Tiêu Nghiên không trả lời cậu, A Chiêu lại nhịn không được nở nụ cười.
"Cửa lại không thể cử động, như thế nào sẽ đập vào cậu?"
Tiêu Mặc ngốc ngốc nhìn A Chiêu, chỉ cảm thấy cô gái này còn xinh đẹp hơn mẹ cậu rất nhiều.
Cậu chỉ lo nhìn chằm chằm A Chiêu mà không nói lời nào, Tiêu Nghiên trông có vẻ bình tĩnh nhưng đôi mắt lại tối sầm xuống.
"Cha nhất định đã đợi lâu, chúng ta đi xuống trước." Nói xong, hắn cũng không đợi người nào đồng ý mà dắt tay A Chiêu xuống lầu.
Cha Tiêu cùng Triệu Lệ đã ngồi ở trêи sô pha, dì Trương đang rót trà cho bọn họ.
Cha Tiêu nhìn cũng không thèm nhìn, Triệu Lệ bưng lên nhấp một ngụm liền đặt xuống, không chạm vào nó lần thứ hai.
Nghe thấy tiếng bước chân, hai người đều quay sang nhìn qua —— thiếu niên mặc sơ mi trắng ngắn gọn đi xuống cùng một mỹ nữ.
Triệu Lệ nhìn thấy Tiêu Nghiên như vậy, đầu tiên là khϊế͙p͙ sợ.
Bà tuy rằng không tính toán buông tha người con riêng này, nhưng từ đáy lòng, là Triệu Lệ không đem Tiêu Nghiên để vào mắt.
Căn cứ vào tin tức định kỳ cùng ảnh chụp mà quản gia đưa cho bà ta, Tiêu Nghiên hẳn là một bộ dáng âm trầm, vừa thấy liền làm người ta không thích.
Ai có thể nói cho bà ta biết, thiếu niên khuôn mặt tuấn tú, khí chất ngời ngời, toàn thân tràn ngập hương vị của mối tình đầu trước mặt này là ai?
Bà ta nhớ tới lời quản gia nói, Tiêu Nghiên nửa năm qua thay đổi rất lớn......
Triệu Lệ nhìn đi cô gái đang đi theo Tiêu Nghiên, người này bà ta rất rõ ràng, vẫn là người bà ta tự mình chọn ra.
Vốn dĩ bà ta rất hài lòng với A Chiêu, nhưng hiện tại, bà ta lại có chút hoài nghi kế hoạch này của mình có đúng hay không......
Thay đổi này ...... cũng quá lớn đi? Bà ta theo bản năng liền quay đầu nhìn về phía chồng mình, Tiêu Hán Sinh.
________
Đôi lời của editor:
- Nghĩ xem! Tiêu Hán Sinh sẽ có phản ứng gì khi gặp chị gia sư nào!!
Thả nhẹ cái ảnh để mấy chế có động lực vote cho tui nhaaa~~~ ಡ ͜ ʖ ಡ ( ꈍᴗꈍ)
Danh sách chương