Editor: Ochibi

Máy sưởi trong xe chậm rãi lan truyền, một tia mát lạnh nhàn nhạt u hương.

Sau khi tài xế mở điều hòa, từ kính chiếu hậu thoáng nhìn Lê Hoan một thân đồ đen quần da soái khí đến nỗi làm người trước mắt sáng ngời, áo da màu đen lại lộ ra chút gợi cảm, không thuộc về thiếu nữ tuổi thành thục lười biếng như cô, chỉ là……

Áp khí trong xe hình như có chút trầm thấp, mà cổ áp bách kia đến từ ông chủ của hắn.

Lê Hoan vuốt đi sợi tóc mềm mại trên trán, ngước mắt lười nhác cười, “Anh trai, Hứa Mặc đó là con gà, anh không cần thay em lo lắng, đến một cọng tóc em cũng chưa rụng.”

Sau khi nghe xong, Lục Tứ hờ hững liếc cô một cái, tựa như la sát đến từ địa ngục khiến người không ngừng lạnh run, không phải hắn lo cho cô, mà lo cho thi thể cô ngã xuống vách núi hoàn toàn hủy dung, phá hủy tính sưu tập của cô.

Hắn hô hấp cực nhẹ, ngữ khí cũng cực nhạt, như bình tĩnh trước bão táp, “Hắn là quán quân đua xe núi Cao Loan lần trước.”

“Nhưng mà hắn không được lâu, tốc độ cũng chậm, không có mạnh mẽ nào, chỉ biết sử dụng thủ đoạn hèn hạ.” Lê Hoan lười biếng thưởng thức ngón tay, “Người nam nhân này không được”.

Nhìn ngón tay mảnh khảnh trước mặt, mặt Lục Tứ vô biểu tình rũ mắt, “Nam nhân được hay không phải thử qua mới biết được.”

“Em thử qua……”

Lê Hoan đột nhiên im bặt, cô muốn nói cô không phải là thử qua kỹ thuật lái xe của Hứa Mặc, nhưng nghĩ lại lời hắn nói có hơi không đúng, bất tri bất giác cô ngậm miệng.

Môi đỏ cô hơi cong, Lục Tứ vậy mà bắt đầu không thực tế…… Cuối cùng thông suốt, cô còn tưởng rằng mình đang công lược một tên biến thái thuần túy.

Lúc này, Hoa Nhài ngồi đằng trước đột nhiên mở miệng chen ngang hai người, “Anh Lục Tứ, Hoan Hoan cũng không phải cố ý cậy mạnh đi thi đấu, là trong lớp có người cố ý báo danh cho cậu ấy nên cậu ấy mới không thể không đi, anh không nên trách cậu ấy gây rắc rối.”

Tuy rằng Hoa Nhài đang giúp cô giải thích, nhưng Lê Hoan lại cảm thấy có chỗ không đúng, cô không có nói gì.

Lục Tứ cũng không đáp lại, lúc này hai anh em vô cùng ăn ý, Hoa Nhài có vẻ xấu hổ khi không ai phản ứng.

……

Cuộc đua xe tử thần nhanh chóng trôi qua, Lục Tứ không đề cập nữa, Lê Hoan cũng chóng quên đi, chỉ cho rằng chẳng qua là việc ngoài ý muốn.

Ai ngờ, đây chỉ mới là bắt đầu.

Sau cuộc thi đấu đua xe, danh tiếng Lê Hoan trường cao đẳng trọng điểm A vang dội, không ít nam sinh quỳ gối dưới váy thạch lựu của cô, phong thái đua xe đoạt giải quán quân ngày ấy đã thu hoạch được một đám hâm mộ vườn trường, được tôn sùng là nữ thần trường A.

Nữ thần không chỉ có dung mạo, dung mạo Lê Hoan dĩ nhiên là nhất của nhất, dùng lời Tiểu Bạch để nói mặt là vũ khí công lược sắc bén, là thứ cần thiết của ký chủ.

Mà tuổi thật của Lê Hoan sớm đã vượt qua chỉ số thông minh của học sinh cao trung, trong việc học dĩ nhiên là học bá.

Hơn nữa cô đua xe đoạt giải quán quân, mỹ mạo, chỉ số thông minh, dũng cảm tập trung hết trên người, không có gì lạ khi được tôn sùng là nữ thần.

Chỉ là thanh danh càng lớn, những lời như cây to đón gió vẫn có đạo lý.

Không lâu sau, chỉ vì Lê Hoan nổi bật, thiếu chút nữa trả giá bằng mạng sống.

Đó là thứ sáu, Lê Hoan như thường tan học về nhà cùng Hoa Nhài, do tài xế tạm thời có việc, trường A cách Ngự Thủy Uyển cũng nửa giờ 3 km.

Nhưng đang đi trên đường, qua một cái hẻm không người, cô và Hoa Nhài không ai chú ý đến phía sau.

Khi Lê Hoan mơ hồ nghe được tiếng bước chân theo dõi, muốn quay đầu lại trong chớp mắt, Hoa Nhài bị đánh ngất, cô bị một cái khăn tay ướt át bịt kín môi…… ngất đi.

Lúc tỉnh lại, Lê Hoan chỉ cảm thấy trong miệng tê tê cay đắng, cô bị trói chặt ở một nhà xưởng bỏ hoang, ngó xung quanh chỉ thấy Hoa Nhài cũng bị trói chưa tỉnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện