Thẩm Chi Ưu vô cùng sợ hãi, cả người run lên, các ngón tay vô thức bấu chặt vào nhau đến nỗi chảy máu.

Không đợi cho cô kịp định thần, hắn ta liền tàn bạo bóp lấy má cô, khiến cô không thể giằng co được nữa, sau đó hắn liền cởi hết quần áo, đôi bàn tay của hắn ta không ngừng vuốt ve phần eo của cô, sau đó thì cười nguy hiểm:

"Hahaha!! Lão tử tao hôm nay được lên tiên rồi!"

Các đàn em của hắn ta vỗ tay thích thú nhìn về hướng này, sự đói khát chiếm hết lí trí, hắn ta liền không ngại mà phô ra phần hạ thân. Hắn đột nhiên túm lấy tóc cô, giật mạnh về phía sau.

Thẩm Chi Ưu đau đến bật khóc, mặt mày tái mét, cô uất ức nhìn hắn, cơn đau từ phần đầu kéo đến, cô lại bị hắn ta giật mạnh một lần nữa.

Tên chột thích thú nhìn Chi Ưu, hắn ta dùng lưỡi liếm nhẹ phần gò má, sau đó thì từ từ ngửi mùi hương trên cơ thể cô, bàn tay hắn luồn qua lớp váy, sờ đến đùi cô.

Thẩm Chi Ưu nhắm mắt, cô tuyệt vọng, những giọt nước mắt không ngừng rơi, một thân ảnh nhỏ bé lại liên tục run rẩy vì sợ hãi.

Cô thật không ngờ lại bị ả Như Ngọc và Tử Yên lên kế hoạch bắt cóc.

Ông trời vì sao lại đối cô bất công đến vậy? Tại sao? Cuộc đời cô không thể trôi qua một cách êm đẹp sao?

Nhớ lại những lời Mục Tử Yên nói, trong lòng Thẩm Chi Ưu nhói đau, hàng vạn cây kim từ từ xuyên thủng trái tim cô, đau đến thống khổ.

So với bị dày vò về thể xác, có lẽ bị dày vò về tinh thần sẽ đau hơn nhiều...

Âu Minh Triết...một cái tên khiến cô thổn thức, một cái tên khiến cô nhớ mong, một cái tên khiến cô đặt cả tâm can của mình vào nó.

Âu Minh Triết...

"Rầm!!!!"

Đâu đó vang lên tiếng đổ vỡ, ánh nắng từ bên ngoài chiếu vào. Thẩm Chi Ưu ngay lập tức mở mắt, tia hi vọng nhỏ bé trong lòng cô cuối cùng cũng được tỏa sáng.

Âu Minh Triết một tay xách cổ áo của tên canh cửa, ánh mắt sắc bén như dao lia tới chỗ cô liền trở nên lạnh lẽo, anh vung tay ném tên canh cửa sang một bên khiến cả người của hắn ta đập trúng thành cửa, lưng giống như sắp bị gãy, đau đến khó tả.

"Con mẹ nó, mày...mày là thằng nào?" Tên chột mắt hoảng hốt, hắn ta vội vàng với lấy quần áo rồi nấp đằng sau thùng phi cũ, nhanh chóng mặc vào, còn không quên ra lệnh "Tụi bây còn không mau đánh nó?!"

Dứt lời, bốn tên đàn em xông lên. Âu Minh Triết cười lạnh, bầu không khí đột nhiên biến đổi.

Một tên cầm dao lao tới, hắn hung dữ chĩa dao về hướng Âu Minh Triết, anh liền nhanh chóng né sang một bên, sau đó nắm lấy cổ tay của hắn ta, anh cúi người kéo cả người hắn về phía trước khiến hắn không thể đỡ kịp rồi ngã một cú xuống mặt đất, anh mạnh chân đạp hắn ta văng sang một bên. Những tên đàn em còn lại trông thấy thì khiếp sợ, căn bản là tên khi nãy đấu với anh chính là tên khỏe nhất và đô nhất, hơn nữa lại là trợ thủ đắc lực của tên đại ca bọn họ, chính là tên chột mắt.

"Còn đứng đấy hả? Não tụi mày có phải là có vấn đề không?!" Tên chột thét lớn.

Nghe thế, ba tên còn lại liền xông vào, lại bị Âu Minh đấm một phát vào phần ngực và phần bụng thì không nhịn được mà kêu thảm một tiếng, sau đó thì sợ hãi trốn vào một chỗ.

"Mẹ kiếp! Một lũ ăn hại!" Tên chột tức giận hét lên, hắn ta nhanh chóng chạy tới chỗ Thẩm Chi Ưu, định bụng sẽ tóm làm con tin cho hắn có thể thoát khỏi đây.

Âu Minh Triết nhanh chân tiến tới, anh ngay lập tức liền nắm lấy cổ của tên chột rồi nhấc bổng lên.

"Thả...thả tao ra, thằng khốn!!" Tên chột khó khăn nói, cổ của hắn bị Âu Minh Triết bóp đến nghẹt thở, lại bị anh giơ cả người hắn lên cao, đôi chân hắn không ngừng vùng vẫy trên không trung "Mẹ kiếp...thả tao..."

Chưa kịp nói hết câu, tên chột đã bị Âu Minh Triết vật ngã xuống, ánh mắt anh hiện lên sự giận dữ, từng đường gân đều hiện rõ trên trán anh.

"Thằng chết tiệt...!" Tên chột kêu đau một tiếng, miệng vẫn ngoan cố mà chửi tục.

"Lá gan mày cũng lớn lắm nhỉ?" Âu Minh Triết đạp mạnh lên bụng hắn ta, đôi mắt anh ánh lên tia sắc lạnh khiến hắn ta vô thức run rẩy vì sợ hãi.

"Âu Tổng, xin lỗi vì đã đến muộn!" Đường Việt Bân từ ngoài bước vào, nhanh chóng cúi đầu cung kính.

Âu Minh Triết xoay người, anh cởi bỏ áo khoác rồi che ngang người Thẩm Chi Ưu, sau đó liền cởi trói cho cô.

Thẩm Chi Ưu được cởi trói liền khóc lóc vì vui mừng, cô vô thức ôm chầm lấy Âu Minh Triết.

"Ngoan, bây giờ thì ổn rồi..." Âu Minh Triết mỉm cười, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng rồi dỗ dành "Có anh ở đây rồi, không phải sợ!"

Thẩm Chi Ưu không ngừng khóc, càng ngày cô càng ôm chặt Âu Minh Triết hơn, vòng tay ấm áp của anh bao quanh lấy cô khiến trái tim cô không ngừng đập nhanh, lại khiến cô dần cảm thấy an toàn hơn.

Những tên bị Âu Minh Triết xử lí đều bị Đường Việt Bân cho người trói lại, sau đó thì ném vào một góc của căn hầm bỏ hoang này.

"Âu Tổng, xử lí chúng thế nào ạ?" Đường Việt Bân cúi người hỏi, cắt ngang cảnh tượng trước mặt.

Âu Minh Triết có chút khó chịu, tuy nhiên khi nhớ lại những tên này đã dám có ý định đồi bại với  Cá Nóc Nhỏ liền khiến anh tức giận "Giết không tha, riêng tên bị chột kia..."

Anh lia đôi mắt sắc bén đến nhìn một lượt tên chột rồi cười khẩy, nói:

"Cắt cái thứ bẩn thỉu kia của hắn ta đi, làm cho hắn sống không bằng chết!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
**Ai nha, đây là lần đầu ta viết cảnh đánh nhau nên có lẽ không thể căng thẳng rồi nên thứ lỗi cho ta nhé! Ta sẽ cố gắng cải thiện. Hì hì, Bemn chúc mọi người buổi tối vui vẻ a~~?**
**Yêu a!!❤??**
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện