Thẩm Chi Ưu tức giận, trừng mắt với hai người đối diện "Hai người thật quá đáng!"
Thẩm Trường An và Vương Nhi nghe thế liền biết điều xin lỗi, Thẩm Chi Ưu giận dỗi đứng dậy bỏ về.
Hừ, thật đáng ghét!
Thẩm Chi Ưu bước đi thật nhanh, không đợi Vương Nhi cùng Trường An đuổi tới, cô đã ra đến thang máy rồi.
Cửa thang máy mở ra, Chi Ưu liền đi thẳng vào mà không nhìn trước mặt cô cũng có người, khiến cả hai đều đụng nhau mà ngã xuống.
Thẩm Chi Ưu rên một tiếng đau, tay xoa xoa mông rồi ngẩng đầu nhìn người đối diện.
"Này, không có mắt à?" Một giọng nói chanh chua vang lên, theo sau là bốn con mắt nhìn cô cảnh báo.
"Mục Tử Yên, cậu không sao chứ?" Cô gái có giọng nói chanh chua kia đỡ cô gái bị ngã đứng dậy rồi nhíu mày khinh thường nhìn cô "Này, con lợn béo kia, mày mù à? Còn không mau xin lỗi cậu ấy?"
"Tịch Lộ Lộ, mặc kệ con mụ béo này đi, trông thật ngứa mắt!"
Tịch Lộ Lộ? Mục Tử Yên? Thẩm Chi Ưu đứng dậy phủi phủi váy rồi cúi đầu xin lỗi, nhanh chóng bước vào thang máy, bấm nút.
Tịch Lộ Lộ?
Nguyên chủ a, cô xem bạn thân của cô đi? Sau khi quay lưng với cô xong cô ta đang rất vui vẻ với người bạn mới của cô ta đấy! Bạn thân? Cô ta thực sự xứng với hai từ đó sao?
Cô còn nhớ sau khi mẹ nguyên chủ mất, nguyên chủ đã nhốt mình trong phòng mấy tuần liền mà Tịch Lộ Lộ cô ta chưa từng đến hỏi thăm cho đến khi cô ta gặp nguyên chủ trong bữa tiệc, cô ta lại khinh thường với dáng vẻ của nguyên chủ. Cũng phải thôi vì theo tình tiết truyện thì lúc đó nguyên chủ bị béo phì mà? Vì sợ mất mặt khi chơi với cô nên cô ta đã quay lưng với cô. Đúng nghĩa 'bạn tốt' ấy nhỉ?
Còn nói, có một chuyện thú vị không kém đấy!
Ha, thật không ngờ lại gặp tình địch ở đây!
Mục Tử Yên? Chẳng phải là chị gái cùng cha khác mẹ với Mục Tử Hạ sao? Thật trùng hợp. Trong tiểu thuyết, Mục Tử Yên cũng yêu thầm Âu Minh Triết, nàng luôn tìm mọi cách để câu dẫn anh nhưng tất cả đều thất bại, như đã biết thì nam phụ Âu Minh Triết luôn một lòng hướng tới nữ chính kia cơ mà? Làm sao mà địch lại nổi chứ? Sau khi biết được Âu Minh Triết yêu nữ chính, nàng lại sai người làm đủ mọi thứ để hãm hại nữ chính Như Ngọc nhưng sau đó lại bị nam chính phát hiện, cho người xử nàng đến xác cũng không còn.
Haiz, thật tội nghiệp!
Hừ, lại còn kêu cô là con mụ béo? Cô chẳng qua cũng không cố ý thôi mà?
Thẩm Chi Ưu nghĩ vậy liền buồn bực, không hiểu tâm trạng của cô bây giờ là thế nào, vừa bực vừa lo? Nếu đúng là vậy thì cô chỉ biết rằng Âu Minh Triết mà bị cướp cô thực sự rất sợ.
Không được! Cô nhất định không để cho tên nam phụ này bị cướp đi được. Theo tình hình này, nếu như cô nhớ không lầm thì Âu Minh Triết khoảng 5 tháng sau mới về đi? Ừm...CMN!! Đi gì lâu vậy??? Không! Cô phải kiên trì lên mới được! Lại nói, sau 5 tháng nam phụ Âu Minh Triết của cô sẽ tham dự vào buổi tiệc rồi gặp nữ chính, trời ơi!! Không được a~~~
Hừ, tại sao đến giờ cô mới nhớ cái tình tiết truyện chứ??
Ơ, không đúng! Chuyện cô bị bắt cóc lúc trước phải là khi gần cuối truyện chứ??
Haiz, bỏ đi! Dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, Thẩm Chi Ưu cô cũng không muốn nhớ lại nó nữa! Thật kinh tởm!
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Thẩm Chi Ưu cuối cùng cũng nghĩ thông. Được rồi! Trong vòng 5 tháng, cô nhất quyết phải giảm cân! Giảm cân! Giảm cân! Giảm cân!! Chuyện quan trọng phải nhắc 3 lần!!!
.
.
.
"Này, con béo hồi này thật kì lạ, tớ có cảm giác rất quen, hình như là thấy ở đâu rồi?" Tịch Lộ Lộ chau mày suy nghĩ.
Mục Tử Yên không nói gì, chỉ hừ mũi khinh thường.
Một con lợn béo thì có gì chứ? Đúng là ngu ngốc!
.
.
.
Về đến nhà, Thẩm Chi Ưu liền nằm vật ra giường, hàng mi nặng nề cụp xuống.
"Tinh!"
Có tin nhắn sao?
Thẩm Chi Ưu mệt mỏi đưa tay với lấy chiếc điện thoại, bật lên kiểm tra.
[Âu Minh Triết: Có đó không?]
Thẩm Chi Ưu đột nhiên sáng mắt, ngồi bật dậy như lò xo, cảm giác mệt mỏi khi nãy cũng không còn nữa.
[Chi Ưu: Có!]
Aaaa!!! Thật phấn khích!!
Vừa nhắn xong, Thẩm Chi Ưu liền nhảy cẫng lên, múa may trên giường.
"Tinh!"
Anh ấy nhắn lại rồi!
Thẩm Chi Ưu liền nhanh chóng đọc và hồi âm.
[Âu Minh Triết: Thật xin lỗi vì không nhắn thông báo cho em trước về việc anh đi nước ngoài, dạo này thời gian khá bận!]
Aaa!! Anh ấy xin lỗi? Vậy là do anh ấy bận thôi!!
Hahaha!! Ông trời quả thật có mắt!!
[Chi Ưu: Không sao không sao!]
[Âu Minh Triết: Ừm, vậy em đang làm gì đó?]
Thẩm Chi Ưu bị kích động, không ngừng nhảy nhót. Trái tim bé nhỏ của cô cũng không yên phận mà đập rất nhanh, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Phải bình tĩnh! Bình tĩnh nào!
Trả lời thế nào đây?? AAAAAA!!!!
Em đang...chuẩn bị ngủ?
A! không được!
Em đang...chơi điện thoại?
Không! Không ổn, lỡ anh ấy bảo chơi tiếp đi thì sao??
Em đang...cảm thấy chán?
Không được không được!! Anh ấy là bảo đang làm gì cơ mà??
Em đang....
Ài!!!!!!!
Trái tim thiếu nữ gì chứ? Tình yêu cái gì chứ? Cô căn bản nhắn tin cho đối phương mà cũng không xong!!
Hic, thật sầu não!
Thẩm Trường An và Vương Nhi nghe thế liền biết điều xin lỗi, Thẩm Chi Ưu giận dỗi đứng dậy bỏ về.
Hừ, thật đáng ghét!
Thẩm Chi Ưu bước đi thật nhanh, không đợi Vương Nhi cùng Trường An đuổi tới, cô đã ra đến thang máy rồi.
Cửa thang máy mở ra, Chi Ưu liền đi thẳng vào mà không nhìn trước mặt cô cũng có người, khiến cả hai đều đụng nhau mà ngã xuống.
Thẩm Chi Ưu rên một tiếng đau, tay xoa xoa mông rồi ngẩng đầu nhìn người đối diện.
"Này, không có mắt à?" Một giọng nói chanh chua vang lên, theo sau là bốn con mắt nhìn cô cảnh báo.
"Mục Tử Yên, cậu không sao chứ?" Cô gái có giọng nói chanh chua kia đỡ cô gái bị ngã đứng dậy rồi nhíu mày khinh thường nhìn cô "Này, con lợn béo kia, mày mù à? Còn không mau xin lỗi cậu ấy?"
"Tịch Lộ Lộ, mặc kệ con mụ béo này đi, trông thật ngứa mắt!"
Tịch Lộ Lộ? Mục Tử Yên? Thẩm Chi Ưu đứng dậy phủi phủi váy rồi cúi đầu xin lỗi, nhanh chóng bước vào thang máy, bấm nút.
Tịch Lộ Lộ?
Nguyên chủ a, cô xem bạn thân của cô đi? Sau khi quay lưng với cô xong cô ta đang rất vui vẻ với người bạn mới của cô ta đấy! Bạn thân? Cô ta thực sự xứng với hai từ đó sao?
Cô còn nhớ sau khi mẹ nguyên chủ mất, nguyên chủ đã nhốt mình trong phòng mấy tuần liền mà Tịch Lộ Lộ cô ta chưa từng đến hỏi thăm cho đến khi cô ta gặp nguyên chủ trong bữa tiệc, cô ta lại khinh thường với dáng vẻ của nguyên chủ. Cũng phải thôi vì theo tình tiết truyện thì lúc đó nguyên chủ bị béo phì mà? Vì sợ mất mặt khi chơi với cô nên cô ta đã quay lưng với cô. Đúng nghĩa 'bạn tốt' ấy nhỉ?
Còn nói, có một chuyện thú vị không kém đấy!
Ha, thật không ngờ lại gặp tình địch ở đây!
Mục Tử Yên? Chẳng phải là chị gái cùng cha khác mẹ với Mục Tử Hạ sao? Thật trùng hợp. Trong tiểu thuyết, Mục Tử Yên cũng yêu thầm Âu Minh Triết, nàng luôn tìm mọi cách để câu dẫn anh nhưng tất cả đều thất bại, như đã biết thì nam phụ Âu Minh Triết luôn một lòng hướng tới nữ chính kia cơ mà? Làm sao mà địch lại nổi chứ? Sau khi biết được Âu Minh Triết yêu nữ chính, nàng lại sai người làm đủ mọi thứ để hãm hại nữ chính Như Ngọc nhưng sau đó lại bị nam chính phát hiện, cho người xử nàng đến xác cũng không còn.
Haiz, thật tội nghiệp!
Hừ, lại còn kêu cô là con mụ béo? Cô chẳng qua cũng không cố ý thôi mà?
Thẩm Chi Ưu nghĩ vậy liền buồn bực, không hiểu tâm trạng của cô bây giờ là thế nào, vừa bực vừa lo? Nếu đúng là vậy thì cô chỉ biết rằng Âu Minh Triết mà bị cướp cô thực sự rất sợ.
Không được! Cô nhất định không để cho tên nam phụ này bị cướp đi được. Theo tình hình này, nếu như cô nhớ không lầm thì Âu Minh Triết khoảng 5 tháng sau mới về đi? Ừm...CMN!! Đi gì lâu vậy??? Không! Cô phải kiên trì lên mới được! Lại nói, sau 5 tháng nam phụ Âu Minh Triết của cô sẽ tham dự vào buổi tiệc rồi gặp nữ chính, trời ơi!! Không được a~~~
Hừ, tại sao đến giờ cô mới nhớ cái tình tiết truyện chứ??
Ơ, không đúng! Chuyện cô bị bắt cóc lúc trước phải là khi gần cuối truyện chứ??
Haiz, bỏ đi! Dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, Thẩm Chi Ưu cô cũng không muốn nhớ lại nó nữa! Thật kinh tởm!
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Thẩm Chi Ưu cuối cùng cũng nghĩ thông. Được rồi! Trong vòng 5 tháng, cô nhất quyết phải giảm cân! Giảm cân! Giảm cân! Giảm cân!! Chuyện quan trọng phải nhắc 3 lần!!!
.
.
.
"Này, con béo hồi này thật kì lạ, tớ có cảm giác rất quen, hình như là thấy ở đâu rồi?" Tịch Lộ Lộ chau mày suy nghĩ.
Mục Tử Yên không nói gì, chỉ hừ mũi khinh thường.
Một con lợn béo thì có gì chứ? Đúng là ngu ngốc!
.
.
.
Về đến nhà, Thẩm Chi Ưu liền nằm vật ra giường, hàng mi nặng nề cụp xuống.
"Tinh!"
Có tin nhắn sao?
Thẩm Chi Ưu mệt mỏi đưa tay với lấy chiếc điện thoại, bật lên kiểm tra.
[Âu Minh Triết: Có đó không?]
Thẩm Chi Ưu đột nhiên sáng mắt, ngồi bật dậy như lò xo, cảm giác mệt mỏi khi nãy cũng không còn nữa.
[Chi Ưu: Có!]
Aaaa!!! Thật phấn khích!!
Vừa nhắn xong, Thẩm Chi Ưu liền nhảy cẫng lên, múa may trên giường.
"Tinh!"
Anh ấy nhắn lại rồi!
Thẩm Chi Ưu liền nhanh chóng đọc và hồi âm.
[Âu Minh Triết: Thật xin lỗi vì không nhắn thông báo cho em trước về việc anh đi nước ngoài, dạo này thời gian khá bận!]
Aaa!! Anh ấy xin lỗi? Vậy là do anh ấy bận thôi!!
Hahaha!! Ông trời quả thật có mắt!!
[Chi Ưu: Không sao không sao!]
[Âu Minh Triết: Ừm, vậy em đang làm gì đó?]
Thẩm Chi Ưu bị kích động, không ngừng nhảy nhót. Trái tim bé nhỏ của cô cũng không yên phận mà đập rất nhanh, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tim đập.
Phải bình tĩnh! Bình tĩnh nào!
Trả lời thế nào đây?? AAAAAA!!!!
Em đang...chuẩn bị ngủ?
A! không được!
Em đang...chơi điện thoại?
Không! Không ổn, lỡ anh ấy bảo chơi tiếp đi thì sao??
Em đang...cảm thấy chán?
Không được không được!! Anh ấy là bảo đang làm gì cơ mà??
Em đang....
Ài!!!!!!!
Trái tim thiếu nữ gì chứ? Tình yêu cái gì chứ? Cô căn bản nhắn tin cho đối phương mà cũng không xong!!
Hic, thật sầu não!
Danh sách chương