[A Long: Ahahaha...Chi Ưu, tôi thật sự bắt đầu thích cậu rồi đấy!!] Đầu bên kia vang lên tiếng cười.

"Cảm ơn, tôi không cần cái diễm phúc ấy!!" Chi Ưu lạnh nhạt nói.

[Ai dô, các thiên kim tiểu thư đều mong muốn được tôi để ý thì cô lại không muốn! Sao vậy? Tôi chưa đủ hấp dẫn đối với cậu sao?]

"Chuẩn đấy!" Chi Ưu nhếch môi cười "Tôi không thích người cùng tuổi!!"

[A Long: Hahahaha!! Cậu thật thú vị!!]

Thú vị? Có sao?

[Thế giới: Tiểu Ưu, A Long!!! Hai người muốn chết hả???]

"Tiểu Hạ? Cậu vẫn chưa thoát sao?" Chi Ưu ngạc nhiên hỏi.

[Thế giới: Hừ, thoát cái gì mà thoát, cậu dám bắn tớ như vậy thì bảo tớ thoát sao?!]

"Hì hì!" Chi Ưu cười đắc ý, chợt nhớ ra cô vẫn chưa biết tên thật của Tiểu Hạ liền hỏi "Tiểu hạ này, cậu chưa giới thiệu cho bọn tôi biết cậu tên gì đâu! Tôi là Thẩm Chi Ưu, đã 17 cái xuân rồi! A Long tên là Lâm Thành Long, bằng tuổi tôi!"

[A Long: Tới cậu đấy Tiểu Hạ!]

[Thế giới: Hai cậu biết tên nhau trước tớ rồi sao?!]

[A Long: Phải, cậu mau mau nói cho bọn tôi biết đi chứ!]

[Thế giới: Được thôi, tớ là Mục Tử Hạ, bằng tuổi các cậu ấy!]

Mục Tử Hạ??

Nghe quen quen nha!

[Thế giới: Các cậu có ai tin tớ là con gái của tập đoàn Mục thị không?]

"Có tôi, làm sao mà không tin được" Chi Ưu cười nhạt, có chuyện trùng hợp đến cả ba người đều là con của một tập đoàn sao?

[Thế giới: Ai dô, tớ nói chứ hai người có phước lắm mới được chơi cùng tiểu thư tôi đấy nha!]

"Phì..." Chi Ưu hơi nhăn mặt khinh thường, đường đường là một thiên kim cảu một tập đoàn đứng thứ ba, hùng mạnh nhất, quyền lực nhất cô còn không khoe.

[A Long: Người có phước là tôi với cậu ấy! Thẩm Chi Ưu chính là con gái của tập đoàn Thẩm gia đấy!]

[Thế giới: Gì cơ???]

[A Long: Sao? Giật mình chứ?!]

[Thế giới: Thật chứ?!]

"Là tôi!" Chi Ưu buồn cười trả lời, đột nhiên cô lại muốn xem mặt của hai người này

"Này, hai cậu có đang rảnh không?" Chi Ưu vui vẻ hỏi.

[Thế giới: Có có có!!]

[A Long: Có đấy! Có chuyện gì sao?]

"Ừ, tụi mình hẹn nhau ở quán nào đó để gặp đi!" Chi Ưu hào hứng nói.

[Thế giới: Được đấy! Đi liền đi liền!!]

[A Long: Ý kiến không tồi! Tôi đi! Hẹn ở đâu?]

"Vậy nhé, 7 giờ ở quán cafe ở trung tâm thương mại trên sân thượng!"

[Thế giới: Yeah, tớ đi chuẩn bị đây!! Off trước nha!!]

Chi Ưu lắc đầu cười, cô thật sự muốn biết rằng liệu có nên để Mục Tử Hạ cùng chơi thân với Như Ngọc không đây?!

[A Long: Chơi xong ván này tôi sẽ đi chuẩn bị, Chi Ưu cậu mau đi tìm người giết đi!]

"Được!"

Nói là có, quả thật may mắn.

\[Pằng pằng pằng pằng pằng\.\.\.\] Tiếng súng nổ dài\, hàng loạt dòng chữ hiện lên trên màn hình cô \[You kill\.\.\.\] \[You kill\.\.\.\] \[You kill\.\.\.\] \[You kill\.\.\.\]\, Chi Ưu tặc lưỡi\, sau cùng một đong chữ màu vàng hiện lên \[WINNER WINNER CHIKEN DINNER\!\]\.

[A Long: Thẩm Chi Ưu, tôi bái phục cậu!]

"Ha, thường thôi! Nào, giờ thì tôi cũng đi chuẩn bị đây! Hẹn 7 giờ gặp nhé"

[A Long: Được!]

Chi Ưu thoát trò chơi, cô tắt máy, sau đó vươn vai đứng dậy, tiến đến nhà vệ sinh tắm.
.

.

.

"Chi Ưu, chị muốn đi đâu?" Như Ngọc dịu dàng hỏi. Chi Ưu nghe thế liền giật mình nổi da gà, không buồn quay lại nhìn.

"Tôi đi đâu thì liên quan đến cô à?!" Thẩm Chi Ưu mất kiên nhẫn nói.

"Thẩm Chi Ưu, em con quan tâm con như vậy mà con lại thái độ thế là sao hả?" Thẩm Thành Sơn bước đến bên Như Ngọc, ông trầm giọng nói cô, sau đó lại an ủi cô ta.

"Tôi cần chắc?!" Chi Ưu nhìn cô ta, cười khinh bỉ "Nếu muốn quản chuyện bảo đồng thì đi mà nói với anh trai tôi là tôi hôm nay sẽ ra ngoài ăn!"

Nói rồi cô tiến đến cửa, không quên vứt bỏ lại một câu "Một nhà ba người các ngươi ăn tối vui vẻ!!"

.

.

.

"Thẩm Như Ngọc, con đừng để ý chị còn, có ba ở đây, ba bảo vệ con!" Thẩm Thanh Sơn sau khi cùng Như Ngọc bước đến phòng ăn thì ngồi xuống ghế, ông vỗ vai cô an ủi.

"Không sao đâu ạ! Là do con không làm tốt, để chị phải ghét con rồi!" Như Ngọc giả buồn rầu nói với ông.

"Cái đứa trẻ này, thật là, không phải lỗi do con đâu!! Chi Ưu là người sai, con đừng bắt mình phải nhận tội! Ba biết con rất thương chị con nên ba tin sẽ có ngày Chi Ưu nó sẽ nhận ra tấm lòng của con thôi!!" Thẩm Thanh Sơn mỉm cười, ông vui vẻ nhìn cô con gái út của mình.

"Vâng, con cảm ơn ba!" Thẩm Như Ngọc tươi cười đáp lại, ánh mắt thoáng qua sự chán ghét.

"Ây da, thật là một đứa trẻ hiểu chuyện, ba tự hào về con lắm!!" Ông cười hạnh phúc, trên khuôn mặt cũng xuất hiện sự hào hứng khó tả.

Ở ngoài phòng ăn, Nguyệt Lan đã nghe được cuộc trò chuyện vừa rồi của Thẩm Thành Sơn và Thẩm Như Ngọc, bà ta cười đầy thâm hiểm.

Nguyệt Linh ơi là Nguyệt Linh! Có vẻ người nắm đầu tập đoàn sẽ là con gái tao chứ không phải con gái mày đâu!!

Sẽ sớm thôi, tao sẽ có mọi thứ mà mày có! Còn hai đứa con của mày? Yên tâm đi, rồi sẽ có ngày tao sẽ cho hai chúng nó đoàn tụ với mày thôi và tao cũng chả cần thằng chồng mày đâu, ông ta cũng sẽ không ngoại lệ!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện