Sở Khải Phong nhìn thái y bắt mạch cho Mộc Thanh, lòng như lửa đốt. Qua mấy ngày, hắn dường như quên mất ở Lãnh Cung có một nhân nhi đang chờ đợi. Nhìn sắc mặt y nhợt nhạt hắn càng tự trách mình.

Chung thái y kéo tay áo Mộc Thanh xuống, nói

" Khởi bẩm hoàng thượng, vị công tử đây thân thể suy nhược., bị nhiễm phong hàn. Vi thần sẽ kê vài đơn thuốc, y uống qua vài ngày sẽ thuyên giảm "

" Được, khanh lui đi " Sở Khải Phong gật đầu, lệnh ông rời đi. Hắn lại gần giường, kéo chăn đắp cho y.

" Ngọc nhi, người theo Chung đại phu đi bốc thuốc, đem sắc lại đây để y uống "

" Nô tỳ tuân chỉ "

Ngọc nhi bước theo sau Chung Yên ra ngoài. Ở trên giường, chân mày Mộc Thanh khẽ nhăn lại, môi mấp máy khép mở, mắt từ từ mở ra. Y nhìn thấy Khải Phong ngồi gần bên, trong đôi mắt không giấu được sự ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng nhạt dần. Hắn thấy y im lặng không nói, chỉ nhìn thẫn thờ vô định, cho rằng y mệt nên không hỏi nhiều.

Nửa canh giờ sau Ngọc nhi trở lại, tay bưng chén thuốc còn nóng. Nàng nhìn thái độ hai người đối với nhau, không khỏi thở dài. Xem ra công tử thật sự đang chết tâm.

Ngọc nhi đặt chén thuốc xuống, nói với Mộc Thanh: " Công tử, thuốc em đã sắc xong, người ngồi dậy uống xong hãy nghỉ ngơi "

Sở Khải Phong bưng lấy chén thuốc, tiếp lời Ngọc nhi: " Để ta uy y uống, ngươi đến trù phòng nói đầu bếp hầm một con gà, rồi đưa canh đến cho y bồi bổ "

Hắn múc một chén thuốc, miệng thổi thổi, nhưng Mộc Thanh không nguyện ý để hắn uy: " Bệ hạ, thần cũng không phải tàn phế, có thể tự uống "

Mộc Thanh tiếp nhận chén, tự mình uống hết, trong khi Sở Khải Phong vẫn đang ngớ người. Hắn bị cách xưng hô của y làm cho khựng người. Hắn không thích y gọi hắn như vậy, y liền nghe theo, nhưng hiện tại...

" Uống thuốc xong thì hãy nằm nghỉ ngơi, một lát dậy uống canh gà "

" Đa tạ bệ hạ chiếu cố " Mộc Thanh hiện tại đối với hắn có bao nhiêu cung kính của quân thần với bậc thiên tử thì lại có bấy nhiêu xa cách về cảm xúc. Y giống như đang cố tạo khoảng cách giữa hai người.

".... Thanh nhi... "

" Có vi thần... "

" Đệ... "

"..??"

" Thôi bỏ đi, đệ đi nghỉ, ta phải hồi cung "

" Cung tiễn bệ hạ "

.........

Những ngày sau đó hắn đều ghé thăm y, y vẫn lạnh nhạt như vậy. Nói chuyện với y, Sở Khải Phong bị sự kính cẩn của y làm cho phát sầu.

Hắn nhìn y cứ một mực im lặng, trong lòng nhịn không được, nói:

" Thanh nhi, đệ có chuyện gì cứ nói ra, đừng im lặng. Ta rất lo "

Y không có quay sang nhìn hắn một khắc, chỉ nhàn nhạt thưa:

" Một tội nhân như thần thì có gì phải lo nghĩ, chỉ là muốn hưởng thụ những ngày tháng bình yên còn lại "

" Đệ nói gì vậy? "

" Bệ hạ, thần có một thỉnh cầu "

"..."

" Mẫu thân thần không có tội, cầu người để bà hồi hương "

" Đừng nói nữa " Khải Phong mất kiên nhẫn, thì ra là y đối với hắn không tin tưởng, hắn đã nói sẽ trả lại trong sạch cho y. " Sở Khải Phong ta không tin đệ lại là loại người nham hiểm độc ác như vậy. Ta đã nói sẽ tìm ra chân tướng, đệ lại không tin tưởng ta đến vậy "

"... "

Hắn nhìn y bộ dạng ủy khuất im lặng, tâm lập tức mềm xuống, nắm lấy tay y thâm tính nói: " Đặt lòng tin vào ta được không, chỉ cần đợi qua vài ngày nữa, Tịnh Hương bệnh tình thuyên giảm, có lẽ sẽ có manh mối giải oan "

" Thần... " Y nhìn hắn, cắn môi ngập ngừng " Người thật sự tin tưởng ta sao?"

" Đương nhiên "

" Vậy... phóng thích ta. "

".... Sao? "

" Nếu như tin ta không hại nàng, hãy để ta đến xem bệnh cho nàng "

" Hảo "

- ---------- Tú Xuân Cung ----------

Mộc Thanh nhìn đơn thuốc của nàng, miệng khẽ mỉm cười, y biết vì sao đã qua nhiều ngày mà tình trạng của nàng không có gì tiến triển.

" Đơn thuốc này là ai kê?" Y đối cung nữ hỏi.

" Là Chung thái y "

" Có vấn đề gì sao?" Hắn hỏi.

" Không có, chỉ là còn thiếu một chút "

" Thiếu một chút?"

" Thần sẽ viết thêm vài vị thuốc, phiền vị cô nương đây đến chỗ thái y bốc "

Mộc Thanh lấy giấy mực viết tên vài vị thuốc đưa cho cung nữ.

" Bệ hạ gọi vài cung nữ đến, để mẫu thân thần chỉ các nàng xoa bóp giúp nương nương đả thông kinh mạch, như vậy sẽ tốt cho nàng "

Tịnh Hương mơ hồ tỉnh lại, nàng nhìn Mộc Thanh, sau đó nhìn qua Sở Khải Phong. Hắn đỡ nàng ngồi dậy, tựa vào thành giường.

" Nàng thế nào, hôm nay có cảm thấy tốt hơn không?"

Nàng nhìn hắn mỉm cười khẽ gật đầu. Mộc Thanh nhìn hai người họ, động tác trở nên gượng gạo, y đứng dậy.

" Thần xin cáo lui "

" Đợi đã... "

" A... "

Mộc Thanh vừa nhiễm phong hàn, chưa bình phục hẳn, y đột ngột đứng lên khiến chân mất lực, ngã quỵ xuống.

Sở Khải Phong ngay lập tức đi đến đỡ lấy, nâng y lên. Chỉ một khắc sau, Mộc Thanh đã tránh khỏi vòng tay của hắn, né người đi qua.

Hắn nhìn khoảng trống trước mắt mình, thẫn thờ vài giây. Nhìn theo bóng lưng gầy yếu của y, hắn càng thêm đau xót. Đợi sau khi Tịnh Hương bình phục nhất định phải hảo hảo nói chuyện cùng y.

- --------- Hai ngày sau ----------

Tiểu Liễu bê trên tay chén cháo yến mạch, nàng đi qua Tú Xuân cung. Hôm nay nơi này đặc biệt náo nhiệt. Cung nữ tấp nập bê đồ, ra ra vào vào. Nàng tò mò, nghe đám cung nữ nói chuyện.

"Tư Châu, nghe nói chủ tử người đã bình phục. Người hiện giờ ra sao rồi?"

"Nương nương rất tốt, người đã có thể nói chuyện, còn có thể cử động"

"Vậy thì tốt quá!"

"Được rồi, không thể trễ nãi nữa. Thái hậu sắp đến, ta phải nhanh chóng mang những thứ này vào phòng nương nương"

Tiểu Liễu cắn chặt môi, bộ dáng lo lắng khi nghe cuộc trò chuyện, sau đó hớt hãi chạy nhanh cề Lạc Vĩnh cung.

Trong phòng, Giai Kỳ ngồi trước gương trải mái tóc mềm mượt vô cùng chuyên tâm. Thấy Tiểu Liễu bộ dạng như vậy, vô cùng khó chịu.

"Ngươi làm gì vậy?! Mới sáng sớm, bị ma đuổi sao?"

"Nương nương, chuyện không hay rồi!"

"Có chuyện gì?"

"Tịnh Hương…Tịnh Hương nương nương bình phục rồi!". Nàng vừa nói vừa thở hổn hển, dường như do chạy gấp, lại như đang sợ hãi

"Chuyện này thì có gì đáng để ngươi vội vã như vậy?!". Giai Kỳ vẫn bình tĩnh nghe nàng nói, tay đưa lượt đều đều.

"Nô tỳ đáng chết, đêm hôm đó…đêm hôm đó nồ tỳ để rơi khăn bịt mặt, e là…nương nương đã thấy được diện mạo của nô tỳ"

"Ngươi nói cái gì?! Ngươi…"

Gương mặt của Giai Kỳ biến sắc, tức giận đứng bật dậy, một bạt tai tát mạnh vào mặt Tiểu Liễu.

"A…"

"Đồ vô dụng!"

"Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng". Nàng sợ hãi run rẫy, liên tục quỳ lậy dưới chân Giai Kỳ.

"Được lắm, nếu như ngươi không làm nên chuyện thì để ta, cho dù thế nào cũng phải giết chết con tiện nhân đó!"

Giai Kỳ cả ngày suy mưu tính kế, đến sáng hôm sau mới mang theo vài cung nữ đem đồ bổ đến cho Tịnh Hương. Tú Xuân cung đông người đến choáng ngợp. Nàng nhìn đám người, có Lâm tài nhân, Thái Hậu,…Sở Khải Hân cùng Sở Khải Phong, còn lại đều là cung nữ, hẳn là do người của Thái Hậu đưa đến. Giai Kỳ mỉm cười, xem ra ông trời cũng muốn giúp nàng.

"Thần thiếp tham kiến Thái Hậu, bệ hạ, Tịnh Hương tỷ tỷ"

Nàng đến bên giường ngồi, nắm lấy tay Tịnh Hương, giả bộ thân thiết.

"Tỷ Tỷ, mấy ngày qua người khiến Giai Kỳ lo lắng"

"Khiến muội lo lắng rồi, đa tạ". Tịnh Hương thái độ rất bình thản, không còn giống như mấy hôm trước mất kiểm soát.

"Tỷ nói đa tạ nghĩa lý gì, chúng ta là tỷ muội tốt. Muội có mang đến ít trà Sâm, đê tỷ mau chóng hồi phục, Tiểu Liễu"

"Vâng, thưa nương nương "

Tiểu Liễu bưng chén đến, Giai Kỳ huých nhẹ tay nàng. Nàng liền lặng lẽ lùi lại sau đám đông, rón rén đi đến bên lư hương vô cùng nhẹ nhàng mở nắp nó ra, tay rắc thứ bột gì đó, bỗng nhiên bị một bàn tay bắt lấy.

"Cung nữ to gan,, ngươi đang làm gì vậy?!"

"Xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Liễu nghe được giọng Thái Hậu, đôi mắt nàng mở to hoảng sợ, vội vã quỳ xuống.

"Thái Hậu tha mạng, là do Chiêu dung ép nô tỳ, nô tỳ vô tội, nô tỳ vô tội"

"Ngươi…"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện