Chu Á Liên nôn đến say sẩm mặt mày, A Mộng đứng bên cạnh vô cùng lo lắng, giúp nàng vuốt lưng.

" Trắc phi, người cảm thấy thế nào, Trắc phi!!"

Chu Á Liên ngước đôi mắt to ngập nước nhìn nàng:" A Mộng, khó chịu quá."

Sở Khải Phong hơi nhíu mày, hỏi:" Chủ tử ngươi không khoẻ, sao không để nàng ở cung nghỉ ngơi, đâu nhất thiết phải đến đây."

" Nô tỳ không biết trắc phi ngã bệnh, Hoàng thượng minh xét."

" Đừng nói nữa." Mộc Thanh ôm bụng đi lại:" Đưa nàng vào ghế ngồi đi, ta bắt mạch cho nàng."

A Mộng dìu Chu Á Liên ngồi xuống ghế, lại rút khăn tay đưa cho nàng che miệng. Mộc Thanh vén phần cổ tay áo của nàng lên, chạm vào mạch thử.

" Mạch tượng này..." Mộc Thanh kinh động không giấu nổi, đột nhiên hất ánh mắt về phía Sở Khải Phong.

" Thanh nhi, có chuyện gì vậy?"

Chu Á Liên thấy biểu cảm của y,nàng sợ đến mức lắp bắp:" Quý... quý quân, ta làm sao vậy? Có phải bị bệnh nan y không. Mấy ngày nay ta đều bị như vậy. Hu hu... ta phải làm sao đây, ta chưa muốn chết a..."

" Trắc phi người đừng khóc, quý quân còn chưa nói gì mà." A Mộng an ủi nàng.

" Nàng..."

" Thần tham kiến hoàng thượng." ngay lúc Mộc Thanh chuẩn bị nói thì có tiếng người cắt ngang. Thì ra là Tô Huấn. Khi nãy, Ngọc nhi do quá vội mà đã bỏ quên thang thuốc, ông cũng không có gì làm nên tự mình đưa qua.

" A, Tô thái y, ông mau lại đây bắt mạch cho chủ tử của ta, nàng không khoẻ."

Tô Huấn vốn muốn mở miệng nói chẳng phải có Mộc quý quân - Mộc thần y ở đây sao? Nhưng thoáng trông thấy biểu cảm của y, ông cũng không hỏi, chỉ theo lệnh mà lại gần bắt mạch.Và đúng như ông suy đoán, đây là lý do khiến Mộc Thanh có nét mặt như vậy.

" Chúc mừng Trắc phi, người đã mang thai, theo mạch tượng này, có lẽ thai nhi đã được hơn một tháng." giọng điệu của ông không giống chúc mừng cho lắm.

Tất cả mọi người trong phòng đều im lặng, bao gồm cả Sở Khải Phong. Hơn một tháng, đó cũng chính là khoảng thời gian hắn vô tình bắt gặp cảnh Chu Á Liên cùng một viên thị vệ đồng sàng. Hắn cũng chưa từng động qua nàng.Nói như vậy, đứa trẻ trong bụng nàng đích thị là của viên thị vệ kia.

Nhưng Sở Khải Phong không tài nào nói ra sự thật này. Hắn nghĩ chuyện này là có người sắp đặt, nhưng hắn chứng cứ không có, nếu hiện tại hắn nói ra chuyện này, Chu Á Liên nhất định sẽ chịu hình phạt nặng. Chu thái sư dù sao cũng có công lớn với triều đình, hơn nữa hắn nếu đã biết nàng bị hãm hại nhưng vẫn làm như vậy thì không đáng mặt quân tử.

Mộc Thanh cay đắng nuốt xuống sự tức giận. Còn Á Liên, nàng ngây người ra trong vài khắc, rồi xúc động tươi cười nói với Sở Khải Phong.

" Bệ hạ, Bệ hạ, thần thiếp mang thai rồi, thần thiếp thật sự đang mang thai."

Sở Khải Phong không hề vui vẻ với tin tức này, hắn phản ứng rất lạnh nhạt, nói:" Mau đưa Trắc phi về cung nghỉ ngơi."

" Thưa vâng." A Mộng run run đỡ Chu Á Liên hồi cung.

Sở Khải Phong cũng khéo léo "đuổi" mọi người trong phòng đi nơi khác, hắn muốn nói chuyện với Mộc Thanh.

" Dương Khôn, cách hai gian phòng có một phòng trống, ngươi đưa nhị phu nhân qua đó nghỉ ngơi đi."

Dương Khôn hiểu ý, nhẹ nhàng bế Từ Nhan đi, Tô Huấn và Ngọc nhi cũng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Sở Khải Phong và Mộc Thanh. Sở Khải Phong không biết bắt đầu nói từ đâu, thái độ này vào trong mắt Mộc Thanh thì trở thành hắn không biết như thế nào nhận sai, hắn đã làm việc có lỗi với y.

" Huynh có điều gì muốn nói với ta?"

" Thanh nhi, ta..."

" Hơn một tháng trước, huynh trở về trễ một ngày. Huynh hiện tại nói cho ta biết, huynh lúc đó là đi nơi nào?"

" Ta... ta kì thực đã đến Cảnh Nhân cung. Nhưng mà ta chỉ đến xem vết thương của nàng ấy, tuyệt đối không có..."

Hắn còn chưa nói hết câu, Mộc Thanh đã bật cười đầy chua xót:" Tuyệt đối không có? Huynh muốn nói điều gì? Nàng bây giờ đã hoài thai, lại thật trùng hợp vào thời điểm huynh đến thăm. Huynh nói ta phải làm sao?"

" Thanh nhi, đệ phải tin tưởng ta, tình cảm của ta đối với đệ là chân thành."

" Vậy huynh nói đi, đứa trẻ đó không phải của huynh?"

Sở Khải Phong á khẩu, hắn bây giờ rất rối bời, không biết nên nói gì. Hai mắt Mộc Thanh nhìn hắn đã ửng đỏ, y nói.

" Thì ra vĩnh hằng mà huynh nói chỉ đến đây. Huynh thật sự thích san sẻ yêu thương sao? Huynh cùng nàng phát sinh quan hệ, sao còn đối với ta như chưa có chuyện gì xảy ra. Ta biết thân phận của ta không cao quý như nàng. Nhưng mà, Sở Khải Phong, ta một nam tử vì huynh đã chấp nhận nghịch thiên hoài thai, vì huynh mà đi sứ để rồi bị cưỡng bức, ta vì huynh mà dâng lên cả con người, chấp nhận nhìn huynh cưới thêm nữ nhân khác. Ta hiện tại không còn người thân, ta đã đem huynh làm người quan trọng nhất để dựa dẫm cả đời. Ta không muốn san sẻ huynh với bất kỳ ai. Ta chính là ích kỷ như vậy."

Sở Khải Phong không thể tin được,Mộc Thanh lần đầu ở trước mặt hắn tức giận đến vậy, nhưng điều quan trọng hơn, hắn còn nghe thấy:" Cưỡng bức?? Thanh nhi, đệ nói ai dám làm..."

Mộc Thanh hít mũi, khuôn mặt đã đầy nước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn:" Huynh đã muốn biết, vậy ta cũng không giấu nữa. Ta, chính là bị Tần vương làm nhục."

Hắn chết lặng. Trước đây hắn đã có thể nhìn ra giữa Tần vương và Mộc Thanh đích thị có chuyện xảy ra, nhưng chưa từng nghĩ tới y phải chịu ủy khuất đến mức ấy.

" Khi ấy, ta không nói ra, vì không muốn huynh vì ta khó xử. Ta còn tự cảm thấy bản thân nhiễm bẩn, không xứng với huynh. Nhưng mà, hiện tại, có đáng không? Đế vương thì nhất định phải hoa tâm sao? Có phải ta đã quá tự tin, tự tin rằng ta có thể trói buộc huynh cả đời."

" Thanh nhi, ta xin lỗi, ta không nên làm tổn thương đệ... ta..."

" Huynh đừng qua đây." Mộc Thanh gần như hét lên:" Xin lỗi? ta không muốn nghe. Huynh ra ngoài đi, ta muốn ở một mình."

" Thanh nhi."

" A Phong, xin huynh hãy ra ngoài đi. Ta lúc này không muốn đối mặt với huynh, cũng không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt."

Sở Khải Phong không còn cách nào, đành quay người rời đi, chỉ mong y có thể sớm bình tĩnh lại.

Mộc Thanh ở lại trong phòng, bật khóc, y ôm mặt, nức nở:" Nương, con đau quá. Tại sao mọi chuyện lại như vậy, con đã yêu huynh ấy nhiều như thế, tại sao chứ?"

- ---------------- Cảnh Nhân cung ---------------

Khác với sự im lặng đến đáng sợ bên Mai An, Chu Á Liên vì sự kiện mang thai này mà rất vui mừng, nàng vội vã cho cung nữ đi báo với Thái hậu, còn lập tức sai người chuẩn bị nhiều đồ bổ.

" Thật không ngờ, nhanh như vậy ta đã có tin vui." nàng vui sướng xoa bụng:" Bên trong chính là kết tinh giữa ta và Phong ca ca, huynh ấy nhất định rất hạnh phúc."

Trần Phú là thị vệ theo bảo vệ nàng. Hắn nghe tin nàng hoài thai, hắn vừa vui, vừa buồn lại vừa lo sợ. Hắn biết rõ, hắn chính là phụ thân của hài tử trong bụng nàng, bởi lẽ Hoàng thượng chưa từng đến cung này thị tẩm. Hắn buồn khi thấy trong mắt nàng chỉ có Sở Khải Phong, chỉ cần nghĩ đến việc hoài thai con của người cũng khiến nàng sướng như lên tiên. Còn lo sợ, một ngày nào đó chẳng may đứa trẻ bị phát hiện không mang huyết thống hoàng gia, nàng sẽ ra sao? " Trần thị vệ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"

Trần Phú nghe nàng hỏi, thoáng giật mình, rồi nói:" Hạ thần không nghĩ gì thưa Trắc phi."

Chu Á Liên bĩu môi một cái:" Ngươi từ trước đến giờ cứ luôn khô khan như vậy, thật nhàm chán."

Trần Phú không dám nhìn nàng. Á Liên " xì " một tiếng, phàn nàn:"A Mộng đi làm gì mà lâu quá a, không có ai trò chuyện, buồn chết ta."

" Nếu người cần người nói chuyện, hạ thần sẽ..."

" Ngươi sẽ làm sao? Nói chuyện với ta?"

Hắn không đáp lại.

" Aiz, thôi bỏ đi, nói chuyện với khúc gỗ như ngươi, thà ta im lặng còn hơn. Ngươi như vậy, liệu có thích qua ai chưa?"

" Hạ thần... đương nhiên có."

" Thật sao?" Chu Á Liên tỏ ra rất có hứng thú với chuyện của Trần Phú:" Nàng là ai, có xinh đẹp không?"

Trần Phú nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng hơn:" Rất xinh đẹp."

" Ô, ngươi mà cũng nói là lời khen người khác sao? Ngươi mau dẫn nàng đến đây, dù sao ngươi đã theo ta nhiều năm, ta nhất định giúp ngươi làm đại lễ thật đẹp."

"... cảm tạ ý tốt của trắc phi."

Tô Huấn vừa trở về dược phòng đã lại than ngắn thở dài, Ngọc Châu bưng trà đến, thấy vậy liền hỏi:" Nghĩa phụ, người đang buồn rầu chuyện gì vậy?"

" Con gái à, trong cung lại có chuyện rồi."

" Là chuyện gì vậy nghĩa phụ?"

" Ta hôm nay đem thuốc đến, lại bắt mạch cho Trắc phi, phát hiện nàng hoài thai. Quý quân cũng đang mang thai, xem biểu hiện của người,có lẽ sẽ rất sốc."

" Trắc phi mang thai sao?"

" Đúng vậy, đã hơn một tháng rồi. "

" Nhưng mà, đó không phải là hài tử của hoàng thượng."

" Ngọc Châu!!" Tô Huấn nói lớn:" Những lời như này không được nói bừa."

" Con không nói bừa, nghĩa phụ. Nghĩa nữ từ cõi chết trở về là vì muốn vạch mặt sự thật này. Hài tử mà Trắc phi đang mang, đích thực không phải của hoàng thượng."

" Làm sao con chắc chắn được."

" Con... " nàng do dự, nắm chặt y phục:" Lúc đó là con tham lợi, đã làm chuyện xấu. Con là người đã bỏ xuân dược vào trong lư hương, khiến Trắc phi thất thân với một viên thị vệ."

" Sau đó kẻ kia mới muốn giết con diệt khẩu?"

" Vâng."

Tô Huấn đắn đo suy nghĩ một lát, đột nhiên Ngọc Châu đứng lên.

" Con muốn đi đâu?"

" Con muốn đi tìm quý quân, con phải nói cho người biết sự thật."

" Sự thật cái gì? Con có gì để chứng minh cho lời nói của mình?"

"Con..."

" Ngọc Châu, con bình tĩnh đã, trước tiên hay tìm ra chứng cứ, nếu không con cứ mạo hiểm chỉ sợ là chưa giúp được ai, đã tự mình gặp nguy."

" Vậy chúng ta phải làm sao?"

" Ngày mai ta sẽ đến nơi ta tìm được con, thử xem có manh mối gì không, con nên hạn chế xuất hiện, sẽ có lợi hơn."

" Con biết rồi, vậy phiền người, nghĩa phụ."

Mộc Thanh đã nhiều ngày rồi không chịu cùng Sở Khải Phong gặp mặt. Sở Khải Phong càng thêm phiền muộn.

Hôm nay, hắn vẫn như mọi ngày, xong việc thì trở về Mai An cung, nhưng Mộc Thanh vẫn nhốt mình trong phòng, không ra ngoài nhìn hắn. Ngjc nhi đứng ở bên ngoài, thấy hắn như vậy vừa cảm thấy đáng thương nhưng cũng đáng giận.Nàng lần đầu dám to gan nói những lời như vậy với hắn:" Hoàng thượng, thứ cho nô tỳ phạm thượng, nhưng nếu người sợ có ngày khiến chủ tử khổ tâm, cớ sao còn cùng Trắc phi phát sinh quan hệ. Chẳng ai muốn chịu cảnh chung chồng, chủ tử bây giờ vô cùng cô đơn, người thật sự không chịu nổi đả kích này. Nô tỳ cầu xin người, đừng khiến chủ tử tổn thương nữa có được không?"

Sở Khải Phong đỡ trán, mệt mỏi thở dài:" Mọi thứ không đơn giản như ngươi thấy đâu. Tình cảm của trẫm đối với Thanh nhi chưa bao giờ thay đổi, trẫm chỉ là có chuyện khó nói. Thời gian này ngươi giup trẫm khuyên nhủ y. Mấy ngày không được gặp y, trẫm thật sự cảm thấy sắp không chịu được rồi."

Ngọc nhi dè dặt nhìn hắn, nàng suy nghĩ, rồi đi đến gõ cửa:" Chủ tử, Hoàng thượng đến rồi."

Trong phòng truyền ra giọng nói đầy mệt mỏi:" Ngươi nói với người, ta mệt."

" Nhưng mà,Hoàng thượng mệt đến mức ngất xiu rồi."

Không lâu sau đó, cánh cửa mở ra. Mộc Thanh biết mình bị gạt, giận dữ muốn đóng cửa lại, nhưng Sở Khải Phong đã kịp chen vào.

" Bệ hạ."

" Thanh nhi, đừng xa lánh ta như vậy có được không? Ta thật sự nhớ đệ đến phát điên rồi." Sở Khải Phong tùy tiện quơ hai cái cũng có thể giam Mộc Thanh trong lòng.

" Đệ muốn nghe chuyện gì ta cũng nói, đệ đừng ghét bỏ ta, Thanh nhi."

" Ta... người mau buông ra."

" Ta không buông."

" Buông ra."

" Không buông. Đệ nghe ta nói, ta không làm chuyện có lỗi với đệ. Á Liên, muội ấy hoài thai không phải hài tử của ta."

" Huynh nói cái gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện