Trên mặt Tôn thị tràn đầy thất vọng.

Đại tẩu vậy mà lấy không cỏ lồng đèn mà hai khuê nữ nàng ta vất vả hái về, thế nhưng đến một văn tiền cũng không cho.

Nếu ngày mai không kiếm được tiền, vậy mười một văn tiền này chẳng phải là không cánh mà bay sao? Nghĩ tới đây, Tôn thị đột nhiên dừng một chút.

Nếu như là nàng ta làm nghề nấu ăn này chắc chắn là không nỡ bỏ tiền thuê người giúp hái cỏ lồng đèn, hẳn là đại tẩu kiếm được nhiều tiền hơn nàng ta tưởng tượng.

"Đại bá nương mua điểm tâm cho Tứ Đản ca..." Đông Hoa liếm liếm môi nói, "Đại bá nương còn mua rất nhiều vải vóc, Tứ Đản ca rất nhanh sẽ có quần áo mới để mặc..."

Mua thịt mua vịt, còn mua điểm tâm mua vải vóc, vì thế mà ít nhất kiếm được hơn một trăm văn. Vài tháng trước, phu quân của nàng ta mang theo một túi lớn lên trấn, một ngày có hai mươi đồng!

Trong lòng Tôn thị nảy ra một chủ ý, nàng ta chậm rãi mở miệng nói: "Tức phụ Đại Sơn đang mang thai nên thân thể bất tiện, mấy tiểu tử cũng không phải là người cẩn thận, đại tẩu một mình làm đồ ăn hẳn là không có thời gian rảnh rỗi, ngày mai con sẽ đến giúp đại tẩu..."

1

Nàng ta vừa mở miệng, Triệu lão thái thái liền biết nàng ta đang có chủ ý gì, tức giận mắng: "Tầm mắt của ngươi sao lại nông cạn như vậy, để ý tiền trong tay người khác, còn không bằng làm tốt công việc trên tay mình... Ta thấy ngươi cũng thật sự rất nhàn rỗi, vậy ngày mai ngươi ra ngoài đồng nhổ cỏ một lần đi..."

1

Mặt Tôn thị tái mét.

Triệu gia bên này không tách ra, ba nhà ở cùng một chỗ, chỉ riêng ruộng lúa đã có hơn hai mươi mẫu, toàn bộ nhổ một lần, đây không phải là muốn mạng của nàng ta sao.

Trời vừa tờ mờ sáng, Tôn thị đã bị lão thái thái gọi đi nhổ cỏ.

Nàng ta đi ra khỏi nhà, đứng trên bờ ruộng nhìn thấy xe bò của Triệu Đạt chạy tới cửa thôn, ngay sau đó Trình Loan Loan mang theo bốn tiểu tử trong nhà ra cửa, lên xe bò.

Tôn thị đứng trên bờ ruộng, trái tim thắt lại, đi về phía cuối thôn.

Trong viện chỉ có một mình Ngô Tuệ Nương.

Hôm nay bốn tiểu tử trong nhà đều đi theo Trình Loan Loan đến trấn Hà Khẩu bán thạch băng, Ngô Tuệ Nương ngồi trong chính viện cắt vải.

Sau khi nàng ấy cắt xong một mảnh vải, có chút không thoải mái vặn người một chút, sắc mặt có chút ửng đỏ.

Tối hôm qua hơn nửa đêm, mẹ chồng đột nhiên gọi nàng ấy ra ngoài, sau đó nhét cho nàng ấy hai cái quần to bằng bàn tay, bảo nàng ấy thường xuyên mặc vào, nói có thể phòng ngừa bệnh của mấy phụ nhân.

Bệnh của mấy phụ nhân là gì nàng ấy không biết, nhưng nàng ấy biết phải nghe lời mẹ chồng, vì vậy vẫn mặc nó.

Sau khi mặc vào đúng là thoải mái hơn một chút, nhưng do không quen, không nhịn không được xoay tới xoay lui, không ngừng điều chỉnh tư thế ngồi.

"Quác quác!"

"Cạc cạc!"

Gà vịt trong sân đột nhiên hoảng hốt kêu lên.

Ngô Tuệ Nương vội vàng buông công việc trong tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài thì thấy Tôn thị đang đẩy cửa viện đi vào.

Nàng ấy đi ra ngoài, mở cửa viện: "Tam thẩm sao lại đến đây? "

Tôn thị đi vào, đưa mắt nhìn xung quanh, đầu tiên là yên lặng đếm xem có bao nhiêu con vịt con, sau đó trực tiếp đi đến trong chính viện, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên bàn đặt một thớt vải dệt thủ công màu tím.

Nàng ta cười nhưng trong không cười: "Tức phụ Đại Sơn đang cắt vải may quần áo sao?"

Ngô Tuệ Nương hào phóng nói: "Quần áo trên người Đại Sơn đều là lúc cha chồng khi còn sống giữ lại, mấy năm rồi chưa thay mới, mẹ chồng quan tâm bảo ta làm cho Đại Sơn một bộ mới." "Đây hẳn là cỏ lồng đèn đêm qua Xuân Hoa Đông Hoa mang tới nhỉ?" Tôn thị nhìn thấy trong góc nhà chính đặt một giỏ cỏ lồng đèn, tùy ý đi qua lấy ra một cái, "Ngươi xem chuyện này cũng thật kỳ quái, lồng đèn nhìn một chút cũng không bắt mắt, sao có thể làm ra thạch băng vừa ngon vừa đẹp, tức phụ Đại Sơn, hay ngươi dạy tam thẩm đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện