Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn trời, trên trời có không ít châu chấu bay qua, không tính là nhiều nhưng cũng không phải là ít.
Triệu Đạt nhăn mày: "Năm trước thứ này đã tới đây một lần rồi, nếu năm nay lại xuất hiện trở lại thì thôn Đại Hà, à không, phải nói là cả trấn Bình An toàn bộ đều xong..."
"Đạt thúc, sẽ không đâu." Triệu Đại Sơn dùng sức lắc đầu. "Lý chính gia gia nói châu chấu đã bay đi rồi sẽ không trở lại nữa, những con này có thể là những con còn sót lại, năm trước còn chưa kịp bay đi, không khó đối phó."
Triệu Đạt không nói chuyện, chỉ trầm mặc đánh xe.
Trình Loan Loan cũng không nói chuyện, nàng phỏng đoán số lượng châu chấu bay trên bầu trời, tính đại khái có gần một trăm con.
Nếu châu chấu thật sự bay đến nơi này, toàn bộ những cây lúa thật vất vả mới có thể trổ bông sẽ bị châu chấu phá nát.
Nàng mơ hồ nhớ lại, đời trước khi xem tin tức, trên hot search có một quân đoàn vịt quét sạch châu chấu, trên trăm ngàn con gà tiến vào trong ruộng lúa, bắt hết châu chấu đang bay đầy trời, ăn sạch sẽ.
Trong nhà chỉ có ba con gà, hoàn toàn không đủ. Cho dù bây giờ ngay lập tức đi ấp trứng gà con, thời gian cũng không còn kịp nữa. Nếu ở trấn trên có bán gà con thì thật tốt quá.
Dọc đường đi, Trình Loan Loan suy nghĩ về chuyện đó, rất nhanh xe bò đã chạy tới trấn Bình An.
Lúc này mặt trời mới lên qua khỏi đường chân trời, đúng là thời điểm tụ họp buổi sáng, ở ngã tư đường người tới người đi, ven đường là các loại hàng quán.
"Bán bánh bao, bán bánh bao đi, bốn văn tiền một cái bánh bao thịt heo!"
"Bán mứt hoa quả, mứt hoa quả vừa ngọt lại vừa ngon!"
"Bán trứng gà, trứng rẻ đây!"
Trên đường tràn đầy tiếng hô hào lớn, các quầy hàng cũng đã bị chiếm hết.
Thôn Đại Hà cách trấn Bình An quá xa, đi đến đây sớm như vậy nhưng ngay cả quầy hàng cũng không thể chiếm lấy một cái.
Trình Loan Loan kiếm một miếng đất trống ở cuối đường, lấy bốn chiếc thùng để xuống, dặn dò nói: "Tam Ngưu, con ở nơi này canh giữ đồ đạc, Đại Sơn, con đi sang tiệm cơm bên kia mượn hai cái bàn, mượn một cái hai văn tiền, nếu nhiều hơn hai văn tiền thì không cần mượn nữa. Ta đi sang cửa hàng tạp hóa mua đồ ăn."
Mẫu tử ba người chia đường ra làm việc.
Trình Loan Loan cất bước đi tới tiệm tạp hóa duy nhất, cửa hàng này có đầy đủ các loại đồ vật, có một số bát sứ cổ, thoạt nhìn không tệ, nàng mở miệng hỏi: "Chưởng quầy, thứ này bao nhiêu tiền một cái?"
Chưởng quầy nhìn thoáng qua mấy miếng vải vá trên quần áo của nàng, thản nhiên nói: "Ba mươi lăm văn tiền."
Trình Loan Loan: "..."
Này cũng quá đắt rồi, mua mười cái bát, hơn nữa còn phải mua muỗng, chẳng phải sẽ tiêu tốn nửa lượng bạc sao, vô hình trung chi phí lại bị đẩy lên cao.
Nàng lui một bước mà hỏi: "Có cái nào rẻ hơn chút không?"
Biểu tình chưởng quầy không kiên nhẫn, nói: "Nơi này có rất nhiều đồ rẻ, một văn tiền một cái, tùy ý chọn."
Trình Loan Loan cúi đầu nhìn xem, tất cả những thứ đồ ở phía dưới đều là phế phẩm, nếu không phải miệng bị mẻ thì cũng là màu sắc và hoa văn xấu, chỉ tốt hơn một chút so với mấy chiếc bát bể ở trong nhà.
Nàng lắc đầu, xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
Chưởng quầy ở phía sau nàng đảo mắt xem thường, ăn mặc rách nát như vậy mà còn ghét bỏ bát một văn tiền, thật không biết tự lượng sức mình..."
Trình Loan Loan bực bội.
Nàng đi đến một cái ngõ nhỏ, mở thương thành ra, trên giao diện mờ ảo bày ra rất nhiều bộ bát đũa đẹp, có đủ loại kiểu dáng.
Nàng chọn một bộ bát sứ màu trắng cỡ vừa, trên mặt bát ánh lên màu hồng nhạt của hoa mai. Một bát hai văn tiền, tổng cộng hai mươi văn tiền cùng với mười cái muỗng, tổng là ba mươi văn tiền.
Nàng mang mười chiếc bát đến quầy hàng, chỉ thấy Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu đang nâng hai cái bàn đến.
Trình Loan Loan có chút kinh ngạc, không nghĩ tới với công phu miệng lưỡi của Triệu Đại Sơn mà thật sự có thể thuận lợi mượn bàn và ghế dựa, đây là một điềm báo tốt nha!
Triệu Đạt nhăn mày: "Năm trước thứ này đã tới đây một lần rồi, nếu năm nay lại xuất hiện trở lại thì thôn Đại Hà, à không, phải nói là cả trấn Bình An toàn bộ đều xong..."
"Đạt thúc, sẽ không đâu." Triệu Đại Sơn dùng sức lắc đầu. "Lý chính gia gia nói châu chấu đã bay đi rồi sẽ không trở lại nữa, những con này có thể là những con còn sót lại, năm trước còn chưa kịp bay đi, không khó đối phó."
Triệu Đạt không nói chuyện, chỉ trầm mặc đánh xe.
Trình Loan Loan cũng không nói chuyện, nàng phỏng đoán số lượng châu chấu bay trên bầu trời, tính đại khái có gần một trăm con.
Nếu châu chấu thật sự bay đến nơi này, toàn bộ những cây lúa thật vất vả mới có thể trổ bông sẽ bị châu chấu phá nát.
Nàng mơ hồ nhớ lại, đời trước khi xem tin tức, trên hot search có một quân đoàn vịt quét sạch châu chấu, trên trăm ngàn con gà tiến vào trong ruộng lúa, bắt hết châu chấu đang bay đầy trời, ăn sạch sẽ.
Trong nhà chỉ có ba con gà, hoàn toàn không đủ. Cho dù bây giờ ngay lập tức đi ấp trứng gà con, thời gian cũng không còn kịp nữa. Nếu ở trấn trên có bán gà con thì thật tốt quá.
Dọc đường đi, Trình Loan Loan suy nghĩ về chuyện đó, rất nhanh xe bò đã chạy tới trấn Bình An.
Lúc này mặt trời mới lên qua khỏi đường chân trời, đúng là thời điểm tụ họp buổi sáng, ở ngã tư đường người tới người đi, ven đường là các loại hàng quán.
"Bán bánh bao, bán bánh bao đi, bốn văn tiền một cái bánh bao thịt heo!"
"Bán mứt hoa quả, mứt hoa quả vừa ngọt lại vừa ngon!"
"Bán trứng gà, trứng rẻ đây!"
Trên đường tràn đầy tiếng hô hào lớn, các quầy hàng cũng đã bị chiếm hết.
Thôn Đại Hà cách trấn Bình An quá xa, đi đến đây sớm như vậy nhưng ngay cả quầy hàng cũng không thể chiếm lấy một cái.
Trình Loan Loan kiếm một miếng đất trống ở cuối đường, lấy bốn chiếc thùng để xuống, dặn dò nói: "Tam Ngưu, con ở nơi này canh giữ đồ đạc, Đại Sơn, con đi sang tiệm cơm bên kia mượn hai cái bàn, mượn một cái hai văn tiền, nếu nhiều hơn hai văn tiền thì không cần mượn nữa. Ta đi sang cửa hàng tạp hóa mua đồ ăn."
Mẫu tử ba người chia đường ra làm việc.
Trình Loan Loan cất bước đi tới tiệm tạp hóa duy nhất, cửa hàng này có đầy đủ các loại đồ vật, có một số bát sứ cổ, thoạt nhìn không tệ, nàng mở miệng hỏi: "Chưởng quầy, thứ này bao nhiêu tiền một cái?"
Chưởng quầy nhìn thoáng qua mấy miếng vải vá trên quần áo của nàng, thản nhiên nói: "Ba mươi lăm văn tiền."
Trình Loan Loan: "..."
Này cũng quá đắt rồi, mua mười cái bát, hơn nữa còn phải mua muỗng, chẳng phải sẽ tiêu tốn nửa lượng bạc sao, vô hình trung chi phí lại bị đẩy lên cao.
Nàng lui một bước mà hỏi: "Có cái nào rẻ hơn chút không?"
Biểu tình chưởng quầy không kiên nhẫn, nói: "Nơi này có rất nhiều đồ rẻ, một văn tiền một cái, tùy ý chọn."
Trình Loan Loan cúi đầu nhìn xem, tất cả những thứ đồ ở phía dưới đều là phế phẩm, nếu không phải miệng bị mẻ thì cũng là màu sắc và hoa văn xấu, chỉ tốt hơn một chút so với mấy chiếc bát bể ở trong nhà.
Nàng lắc đầu, xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
Chưởng quầy ở phía sau nàng đảo mắt xem thường, ăn mặc rách nát như vậy mà còn ghét bỏ bát một văn tiền, thật không biết tự lượng sức mình..."
Trình Loan Loan bực bội.
Nàng đi đến một cái ngõ nhỏ, mở thương thành ra, trên giao diện mờ ảo bày ra rất nhiều bộ bát đũa đẹp, có đủ loại kiểu dáng.
Nàng chọn một bộ bát sứ màu trắng cỡ vừa, trên mặt bát ánh lên màu hồng nhạt của hoa mai. Một bát hai văn tiền, tổng cộng hai mươi văn tiền cùng với mười cái muỗng, tổng là ba mươi văn tiền.
Nàng mang mười chiếc bát đến quầy hàng, chỉ thấy Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu đang nâng hai cái bàn đến.
Trình Loan Loan có chút kinh ngạc, không nghĩ tới với công phu miệng lưỡi của Triệu Đại Sơn mà thật sự có thể thuận lợi mượn bàn và ghế dựa, đây là một điềm báo tốt nha!
Danh sách chương